Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 46 :
Ngày đăng: 18:09 30/04/20
“Thiếu phu nhân, cô vẫn khỏe chứ? Thiếu phu nhân?”
Mẫn Nhu ghé
vào bồn rửa mặt, không ngừng nôn khan. Dì Mai lo lắng vỗ lưng cô, mãi
đến khi chất mỡ hành ở trong miệng hết hẳn Mẫn Nhu mới thả lòng tựa vào bồn nước, đón lấy ly nước dì Mai đem tới.
“Thiếu phu nhân, sắc mặt cô không tốt lắm, để tôi kêu Tiểu Trần đưa cô tới bệnh viện khám”
Tiểu Trần
chính là cảnh vệ mà Mẫn Nhu nhìn thấy đầu tiên khi tới Lục gia, dì Mai
nhìn thấy Mẫn Nhu tái nhợt mà lo lắng muốn đi ra ngoài gọi điện thì Mẫn
Nhu kéo lại.
“Dì
Mai có thể là gần đây cháu không nghỉ ngơi tốt, không sao đâu, nghỉ ngơi nhiều một chút là được, không cần đi tới bệnh viện phiền phức như thế!”
Dì Mai dìu
Mẫn Nhu ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, yên tĩnh ngồi đó, mơ mơ màng màng liền ngủ quên. Khi dì Mai lay cô dạy, Mẫn Nhu mới mệt mỏi
ngáp dài.
“Thiếu phu nhân, cô lên lầu ngủ đi, tới bữa trưa tôi sẽ gọi cô”
“Không cần đâu, cháu hứa sẽ mua đồ chơi cho Đậu Đậu, hôm nay lại rãnh nên cháu sẽ đi mua”
Mẫn Nhu cười nói với dì Mai, miễn cưỡng bản thân ngáp vài cái, sau đó lên lầu lấy túi và chìa khóa xe.
Mẫn Nhu
không tới khu mua sắm ngày hôm qua, chỉ chọn đại một khu mua sắm gần
đây, sau đó đi thang máy lên tầng lầu chuyên bán đồ cho trẻ em. Vừa nhấc chân bước ra thì nghe thấy một giọng phụ nữ quen thuộc, giọng nói mềm
mại, lại lạnh lùng như dao khiến Mẫn Nhu lập tức nhận ra đó là ai.
“Anh bám theo tôi làm gì? Anh cho rằng với dáng vẻ bây giờ của anh còn xứng với tôi sao?
Giọng nói
mỉa mai chế giễu sỉ nhục người khác, Mẫn Nhu cũng không muốn dò xét bí
mật của Mẫn Tiệp, tính tìm hướng đi tới chỗ khu đồ chơi thì thấy Mẫn
Tiệp đứng ngay thang máy phía bên phải, chỉ cần cô đi ra thì sẽ thấy
ngay.
“Tiệp Nhi, anh vì em mà ly hôn, sao em không nói lời nào đã rời khỏi Milan?
Em từng nói chỉ cần anh ly hôn, em sẽ kết hôn với anh sao?”
Giọng nam
tức giận hỗn loan cầu xin, trách Mẫn Tiệp không giữ lời hứa. Mẫn Nhu
đứng ngay cửa thang máy, nghiêng mắt nhìn thì thấy bóng người cao lớn
nhưng không phải Kỷ Mạch Hằng, trang phục lôi thôi nhếch nhác khiến Mẫn
Nhu nhớ tới kẻ lang thang đứng trước Mẫn gia.
Cô đối với
cuộc sống của Mẫn Tiệp không hề hứng thú, cũng không tò mò đi bới móc
chuyện người khác, cố gắng chống lại cảm giác mệt mỏi, Mẫn Nhu quyết
định đi vòng sang trái mua đồ chơi, bên tai vẫn văng vẳng giọng nói mỉa
mai của Mẫn Tiệp.
“Kết hôn? Tôi lấy anh, anh cho tôi được gì? Địa vị, những chiếc xe đắt tiền, thẻ vàng vô thời hạn? Anh, một thứ cũng không cho tôi được, thứ anh cho tôi chỉ là nghèo khó, như thế anh còn đủ tư cách lấy tôi sao?”
“Tiệp Nhi, em trước đây không phải như thế, em đã nói, em có thể vì anh…”
“Anh cũng nói đó là trước đây, còn bây giờ, anh đã hai bàn tay trắng, anh
cảm thấy gia đình tôi sẽ chấp nhận anh trở nên con rể Mẫn gia sao?”
Mẫn Nhu nhẹ
nhàng cong môi, mới lúc nãy còn lưu luyến ân ân ái ái, quay người lại đã vứt bỏ một cách vô tình, đây chính là con người máu lạnh đằng sau dáng
vẻ dịu dàng!
“Em mang thai con anh, chẳng lẽ em muốn nó nhận người khác làm cha!”
Mẫn Nhu bình thản bước đi, chợt nghe được mà lòng khiếp sợ, đứa con trong bụng Mẫn Tiệp không phải của Kỷ Mạch Hằng?
Nhớ lại lần
đó ở bệnh viện, Kỷ Mạch Hằng vì đứa bé, lần đầu tiên ra tay tát Kỷ
Nguyệt Hân. Mẫn Nhu chỉ cảm thấy thật mỉa mai buồn cười, một người đàn
ông cao ngạo như thế, khi phát hiện bản thân đeo trên đầu cái nón xanh
cực lớn thì gương mặt lạnh lùng của anh ta sẽ trở nên thật khó tưởng
tượng, sẽ đen đến mức nào nhỉ?
“Ai
nói đứa con trong bụng tôi là của anh? Đứa con của anh đã mất rồi, là
tôi ngã từ trên cầu thang xuống khiến nó chết, tôi nằm trên mặt đất, trơ mắt nhìn nó biến mất khỏi cơ thể tôi”
“Cô đừng nói nữa”
Người đàn
ông khẽ gầm lên cắt ngang câu chuyện Mẫn Tiệp đang kể rất thoải mái. Mẫn Nhu nghe thấy tiếng tay nện vào tường rất mạnh, cảm giác áp lực tựa như con mãnh xà cắn nuốt tiếng nhạc ồn ào ở khu mua sắm.
Mẫn Nhu bàng hoàng, cả người lạnh như băng. Cô biết Mẫn Tiệp không tốt, không nghĩ
lại đáng sợ như thế, mượn bữa tiệc rượu đó ra tay giết chết đứa trẻ, giá họa cô hại chết nó, như vậy có thể khiến Kỷ Mạch Hằng oán hận cô, lại
danh chính ngôn thuận bảo vệ được sự trong sạch của mình, quay về bên Kỷ Mạch Hằng.
Mẫn Nhu cũng đoán ra. Ban đầu, Mẫn Tiệp không quyết tâm chọn một người đàn ông hoàn mỹ như Lục Thiếu Phàm vì Lục Thiếu Phàm là người thâm sâu khó lường,
Kỷ Mạch Hằng giải thích như thế khiến Mẫn Nhu chợt nhớ tới Mẫn Tiệp mang giày cao
gót 8 phân đi lại khắp nơi, cô liếc mắt nhìn biểu hiện kì quái của Kỷ
Mạch Hằng. Hôm nay, Kỷ Mạch Hằng có phải uống nhầm thuốc, sao lại săn
sóc quan tâm người phụ nữ mà trong lòng anh ta cho rằng là độc ác?
Bị ánh nhìn
cảnh giác chằm chằm của cô làm cho mất tự nhiên, gương mặt Kỷ Mạch Hằng
hơi nghiêng sang bên, đôi mắt nhìn xa xăm sang chỗ khác nhưng dáng người sừng sững bất động lại như giám sát ép cô mang đôi giày vào.
“Dù cô có ghét tôi, cũng nên lo cho đứa con trong bụng mình chứ!”
Mẫn Nhu mím
chặt môi, xoa xoa bụng mình, nhìn chiếc giày nằm dưới sàn rồi đưa mắt
nhìn sang Kỷ Mạch Hằng: “Giầy này bao nhiêu tiền tôi trả lại cho anh”
Mẫn Nhu bình thản nói không hề mang theo chút tình cảm cá nhân. Kỷ Mạch Hằng quay
đầu lại, đón lấy đôi mắt quật cường sáng lóe của Mẫn Nhu, sâu trong mắt
lướt qua một tia sáng mà Mẫn Nhu không hiểu được.
“Mẫn Nhu, không cần phải rạch ròi mọi chuyện như thế”
“Tôi chỉ không muốn mắc nợ anh bất cứ chuyện gì”
Lời phản bác nhanh chóng của Mẫn Nhu khiến cho gương mặt lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng
trong chớp mắt trở nên cứng đơ. Cô cũng không để tâm nhiều, cúi người
lật xem đáy giầy, quả nhiên như cô đoán, ở dưới đáy giầy có bảng giá
nhỏ.
Mẫn Nhu tháo giày cao gót ra, đem đôi bàn chân trắng xỏ vào đôi giày đế bệt, thản nhiên nói:
“Tôi thay xong giầy sẽ trả tiền cho anh, anh chờ một lát”
Chiếc giầy
hơi rộng, Mẫn Nhu bước trên đất, phía gót giày vẫn còn có thể bỏ một
ngón tay vào, lông mày nhíu lại, ngẩng đầu lên thì đã không thấy Kỷ Mạch Hằng đâu cả, chẳng lẽ lợi dụng lúc cô thay giầy liền không nói tiếng
nào bỏ đi?
Mẫn Nhu nhìn đôi giầy mới, chân mày càng nhíu chặt, dù Kỷ Mạch Hằng xuất phát từ mục đích gì, một lần rồi hai lần ra tay giúp cô, cô đều không muốn cùng anh ta dây dưa!
Mẫn Nhu cầm
lấy hộp giầy, nhớ hiệu của nó, đang tính gọi cho Chân Ni thì thấy Lục
Thiếu Phàm đi vào cửa bệnh viện, bước chân tất bật nhưng không mất đi sự tao nhã, mái tóc đen hỗn loạn. Khi anh đến gần, Mẫn Nhu có thể nhìn
thấy lớp mồ hôi trên trán Lục Thiếu Phàm.
Vẻ mặt hờ
hững thay bằng nụ cười tươi, khi anh ôm cô vào lòng mùi hương bạc hà
xông vào mũi, quanh quẩn xung quanh mũi cô. Mẫn Nhu nghe tiếng tim đập
dồn dập của Lục Thiếu Phàm, tay cũng ôm lấy lưng áo của anh, cô ỷ lại
tựa vào ngực anh.
“Chúng ta về nhà thôi”
Mẫn Nhu ở
trong lòng Lục Thiếu Phàm buồn buồn nói, hai mắt nheo nheo lười biếng,
trong lòng cảm thấy hạnh phúc và vui sướng không thể diễn tả thành lời.
Cô muốn cho tất cả mọi người biết tin tốt này!
Lục Thiếu Phàm dịu dàng hôn lên trán cô, ngón tay thon dài vuốt nhẹ ót cô, cưng chìu nói:
“Tất cả đều nghe theo em, nhưng trước khi đi, em đổi giầy đi”
Khi Lục
Thiếu Phàm buông cô ra, Mẫn Nhu mới thấy trên tay Lục Thiếu Phàm cầm hộp giầy, không ngờ lại cùng nhãn hiệu với cái Kỷ Mạch Hằng vừa mua. Lục
Thiếu Phàm cũng thấy đôi giày mới trên chân Mẫn Nhu, đôi mắt nghiêng
nghiêng nhìn hộp giầy nằm trên ghế, không khí xung quanh liền trở nên
lúng túng.
Mẫn Nhu lo
lắng nhìn gương mặt bình thản của Lục Thiếu Phàm, cô đang tính giải
thích thì Lục Thiếu Phàm lại đi trước một bước, ngồi xổm xuống, mở hộp
giầy, ngước mặt lên nhìn Mẫn Nhu nói:
“Nếu giầy không vừa chân thì lúc mang sẽ không thoải mái, em đổi đôi khác đi”
Lục Thiếu
Phàm dùng đôi mắt chứa chan tình cảm nhìn cô, một luồng sáng ấm áp yêu
thương lan tỏa, Mẫn Nhu dõi theo đôi mắt đen trong suốt của anh không hề nhận ra tia bất thường, liền gật đầu, ngoan ngoãn ngồi lai trên ghế.
Đôi bàn tay
to trắng kia giống như chính anh, mỗi cử động đều toát lên vẻ cao quý
tao nhã, bây giờ lại nguyện ý vì cô làm rất nhiều chuyện được coi là mất hình tượng đàn ông.
Mẫn Nhu chăm chú quan sát người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô, bàn tay to với từng
khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng cỡi giầy, sau đó mang đôi giày vừa chân vào cho cô, động tác như mây bay nước chảy rất lưu loát và liên tục, giống
như hai người trời sinh ra đã là như thế.
“Đứng lên đi, xem có vừa không?”