Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 47 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


“Mẫn tiểu thư, tôi nghĩ cô nên khoa phụ sản ở lầu hai để kiểm tra”



Sau khi nghe Mẫn Nhu kể về bệnh trạng, bác sĩ nội khoa cười cười gật đầu, ánh mắt

nhìn xuống bụng Mẫn Nhu, sau đó nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng phía

sau.



“Vị tiên sinh này, vợ anh có lẽ đã mang thai”



Mẫn Nhu nghe bác sĩ nói kết quả khám ngoài cảm giác kinh ngạc mà còn cả bất mãn. Cô

không muốn con của mình và Lục Thiếu Phàm liên quan tới Kỷ Mạch Hằng, cô cũng không quay đầu nhìn phản ứng của Kỷ Mạch Hằng, trực tiếp nói với

bác sĩ.



“Cảm ơn bác sĩ, nhưng có lẽ bác sĩ hiểu lầm rồi, anh ta chẳng qua tốt bụng đưa tôi tới bệnh viện, không phải chồng của tôi”



Mẫn Nhu đứng dậy đi ra khỏi cửa, ánh mắt Kỷ Mạch Hằng nhìn cô với ý nghĩa sâu xa. Cô coi như không thấy, nhưng cũng không chịu được cơn kích động vội vàng

đi tới khoa phụ sản. Bây giờ cô chỉ nghĩ tới một việc, cô có mang thai

thật không?



“Mẫn tiểu thư, cô đã mang thai bốn tuần rồi, xin chúc mừng cô”



Giọng nói

vui mừng của bác sĩ phụ sản vẫn còn quanh quẩn bên tai. Mẫn Nhu từ từ

bước ra khỏi phòng, tay đặt trên bụng, gương mặt nhỏ nhắn chầm chậm hiện lên vẻ hạnh phúc, đôi mắt lóe lên tình yêu của người mẹ.



Tin này

người đầu tiên cô muốn chia sẽ là Lục Thiếu Phàm, cô lấy di động từ túi

ra, không ngờ điện thoại liền rung lên, nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, Mẫn Nhu không hề nghĩ ngợi liền nhấn nút trả lời.



“Thiếu Phàm, khi nào anh về nhà?”



Giọng nói

gấp gáp của Mẫn Nhu làm cho Lục Thiếu Phàm hơi khựng lại, nhưng anh liền cười khẽ có vẻ cười cô, giọng nói réo rắt mang theo giọng mũi nhỏ, đầy

mà gợi cảm:



“Sao vậy, em nhớ anh sao?”



“Phải”



Mẫn Nhu trả

lời ngắn gọn rõ ràng khiến cho Lục Thiếu Phàm giật mình quên cả trả lời, tiếng cười lại từ đầu dây truyền tới, Mẫn Nhu ngừng thở, cố gắng dùng

giọng nói bình tĩnh nhất nói:



“Em mang thai”



Bên trong

điện thoại chỉ còn tiếng im lặng, Mẫn Nhu bất động đứng ở hành lang, đôi mắt nhìn về phía ánh sáng nơi cuối đường, cảm xúc dâng trào, môi cong

lên.
lầm bầm: “Như vậy, chúng ta có thể sinh thêm một đứa nữa”



Gương mặt Mẫn Nhu đột nhiên đỏ như máu, hai mắt mở to, lên án người chồng gian xảo của mình:



“Lục Thiếu Phàm, anh…”



Bàn tay đang vươn ra chỉ bị cảm giác ấm áp bao lấy, Lục Thiếu Phàm ôm lấy cô siết

chặt, một tay cầm lấy túi xách cùng đôi giày cao gót của cô, anh chưa

từng cảm thấy làm như thế sẽ mất đi khí chất cao quý của mình.



“Bà xã, còn đôi giày kia thì sao?”



Mẫn Nhu tự

nhiên biết Lục Thiếu Phàm đang nói tới đôi giày nào, cô thoát khỏi cái

ôm của Lục Thiếu Phàm, nhặt giày lên cẩn thận để nói vào hộp, đậy nắp

lại, xoay trở lại trong lòng Lục Thiếu Phàm, nhưng không hề cầm lấy hộp

giày kia.



“Thứ đó vốn dĩ đã không hợp với em mang theo chỉ tăng thêm phiền não, chẳng

bằng cứ để nó lại đây, để nó tìm được chủ nhân chân chính của nó”



Người ở bên

cạnh cô thích hợp nhất chính là Lục Thiếu Phàm, như vậy cần gì phải chọn lựa thứ khác, huống chỉ, Kỷ Mạch Hằng cũng không yêu cô? Cô cần gì phải vì một người ngoài mà làm tổn thương người đàn ông mình yêu?



Ánh mắt Lục

Thiếu Phàm nhìn cô so với lúc nãy càng sáng hơn, khóe miệng kéo lên tạo

thành đường cong vui vẻ, bàn tay giữ chặt eo cô, giọng nói nhẹ nhàng

sung sướng.



“Chúng ta về nhà thôi”



“Cô gái kia rất giống Mẫn Nhu a”



“Lần trước tôi cũng thấy cô ấy ở bệnh viện, người đàn ông bên cạnh hình như

là thị trưởng của chúng ta, lần trước bị thương nên phải nằm viện”



Y tá đứng ở quầy tiếp tân không ngừng bàn tán, đề tài chính là Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm vừa bỏ đi.



“Không phải Mẫn Nhu đã kết hôn sao? Chẳng lẽ là lấy thị trưởng chúng ta, không thể nào?”



“Nói không chừng chính là vậy, cô xem tuấn nam mỹ nữ xứng đôi như thế, đứng bên cạnh nhau thật đẹp đôi”



Phía trước

ghế đá không có bóng người ngồi, một đôi giày da màu đen chợt dừng lại,

đôi mắt sâu hoắm nhìn chăm chú hộp giày, sống mũi cao thẳng hạ thấp, môi hơi mím lại, trên bàn tay to còn cầm một ly nước nóng đang bốc khói.