Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 48 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Chiếc xe thể thao đi vào đại viện, từ xa, Mẫn Nhu nhìn thấy phía trước Lục gia có

mấy chiếc xe ngừng lại, còn có người mang thứ gì đó từ trong xe ra đi

vào Lục gia.



Mẫn Nhu quay đầu nhìn Lục Thiếu Phàm, anh cũng liếc mắt nhìn cô, không nói gì cả,

khóe miệng vẫn là nụ cười thản nhiên có vẻ rất hài lòng nhưng cũng chút

bất đắc dĩ. Lục Thiếu Phàm chậm rãi lái xe vào bãi đỗ Lục gia.



Khi Mẫn Nhu

và Lục Thiếu Phàm đi vào nhà thì thấy những chiếc hộp giấy chất chồng

thật cao. Dì Mai và những người giúp việc cũng bận rộn tay chân, trong

tay cầm đủ các loại hộp quà tặng. Bà Lục từ trong bếp đi ra, trong tay

bưng chén canh nóng hổi, vừa thấy Mẫn Nhu thì gương mặt thanh lịch của

bà nở nụ cười vui sướng.



“Tiểu Nhu về rồi à, mau lại đây, nhân lúc canh còn nóng mau uống đi!”



“Nhìn con kìa, nên bồi bổ một chút, nếu không đến lúc đó lại bị thiếu dinh dưỡng đối với cả mẹ lẫn con đều không tốt.”



Tin Mẫn Nhu mang thai chắc bà Lục đã biết, rõ ràng Lục Thiếu Phàm đã thông báo. Nếu không bây giờ bà Lục đã ở trong công ty chứ không ở trong bếp nấu canh

cho cô.



Lục Thiếu

Phàm cười khẽ kéo Mẫn Nhu đến trước bàn ăn. Trước thái độ ân cần của bà

Lục, Lục Thiếu Phàm đẻ Mẫn Nhu ngồi xuống ghế, chủ động cầm lấy cái

muỗng và chén từ tay bà Lục, cử chỉ ưu nhã giúp Mẫn Nhu múc một chén

canh.



“Nếu chưa ăn cơm trưa thì húp canh nhiều một chút, đây là món xương bò hầm thượng hạng đối với phụ nữ đang mang thai rất có ích”



Ánh mắt bà

Lục thiết tha nhìn, Mẫn Nhu miễn cưỡng húp vào ngụm, nhưng vừa vào dạ

dày thì một cảm giác khó chịu dâng lên, canh trong miệng vẫn chưa kịp

nuốt vào thì đã muốn ói ra hết.



“Có phải em khó chịu chỗ nào không?”



Mẫn Nhu khó

chịu nhíu mày, một tay che miệng, một tay đẩy cái ghế, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh. Phía sau là tiếng bước chân bám theo sát của Lục Thiếu

Phàm, còn có tiếng hỏi lo lắng của anh.



“Mang thai chính là như thế, đây là phản ứng bình thường khi mang thai. Vợ của con so với phụ nữ mang thai bình thường thì phản ứng nặng hơn, không có gì phải lo đâu!”



Mẫn Nhu nôn

xong, mệt mỏi đi ra khỏi phòng vệ sinh. Ra tới cửa thì thấy bà Lục nói

cho Lục Thiếu Phàm nghe, còn Lục Thiếu Phàm hiển nhiên không an tâm,

nghe tiếng cửa mở liền mặc kệ bà Lục đi lên trước, ôm lấy Mẫn Nhu đang

tái nhợt lo lắng xem xét từ trên xuống dưới.



“Vẫn còn khó chịu sao? Nếu không anh đưa em đi bệnh viện khám thử?”



Vừa thấy Lục Thiếu Phàm tính đưa Mẫn Nhu đi ra ngoài, bà Lục vội ngăn lại, kéo tay

Mẫn Nhu dẫn cô đến bên bà, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Thiếu Phàm không được dính vào, sau đó nhìn dì Mai đang sắp xếp mấy hộp quà nói:



“Dì Mai, đem hộp vitamin B11 do nhị phu nhân mang tới đây”



Mẫn Nhu nhìn hộp quà đầy trên đất, đều là thực phẩm dinh dưỡng dành cho phụ nữ có

thai, hơn nữa từ khi cô vài cửa còn có mấy cảnh vệ viên mặc quân trang

hoặc đồ tây đen ra vào, trong tay đều là đống thuốc bổ kì dị.



Từ lúc cô

biết mình mang thai đến giờ chưa quá hai tiếng, không ngờ hàng loạt quà

cáp thuốc bổ đã đưa tới cửa, chứng tỏ tin tức được truyền đi rất nhanh.



Bà Lục đưa

Mẫn Nhu vào phòng khách, Lục Thiếu Phàm vẫn bám sát theo sau, dáng vẻ

cẩn trọng. Bà Lục dừng lại nhìn Lục Thiếu Phàm, sẳng giọng nói:



“Nếu đã hiểu rồi còn không mau đi làm, để con dâu trong nhà chẳng lẽ còn sợ mất?”



“Phải đó thiếu gia, kinh nghiệm của phu nhân rất nhiều, biết thiếu phu nhân

mang thai, phu nhân cố ý lót gạch chống trơn xuống nền, chuẩn bị đổi

gạch trong phòng tắm, mấy tấm thảm kia phu nhân tính trải trên cầu thang tránh để thiếu phu nhân bị trượt.”
Có lẽ phụ nữ mang thai tâm trạng không ổn định, Mẫn Nhu nhìn căn phòng yên tĩnh, cô

hốt hoảng xuất hiện một cảm giác trống trải, rồi nhìn lên trần nhà, có

lẽ vì không có Lục Thiếu Phàm bên cạnh đầu óc Mẫn Nhu hết sức tỉnh táo,

không có gì là buồn ngủ.



Lặng lẽ

xuống giường, mặc áo khoác vào, kéo lớp vải bông. Mẫn Nhu im lặng rời

khỏi phòng, cả hành lang trống vắng chỉ có chiếc đèn vàng treo trên

tường, Mẫn Nhu cũng không dám mở đèn sợ đánh thức những người khác đang

ngủ.



Vịn thành

cầu thang, cẩn thận bước xuống, cô thấy từ khe cửa thư phòng có ánh sáng chiếu ra nghiêng xuống sàn nhà. Chầm chậm đến gần, Mẫn Nhu nhẹ nhàng

cầm lấy nắm cửa xoay nhẹ, quả nhiên Lục Thiếu Phàm vẫn ngồi trước bàn

làm việc.



Bàn tay đang gõ máy tính liền dừng lại, đôi mắt dời từ máy tính nhìn ra cửa, dáng vẻ nghiêm nghị trong chớp mắt trở nên nhu hòa, từ trên ghế đứng dậy đi về

phía Mẫn Nhu.



Ánh đèn rọi

vào thân người Lục Thiếu Phàm đập vào mặt Mẫn Nhu, khiến cô không thể

nhìn rõ vẻ mặt anh lúc này. Nhưng bàn tay khô ráo ấm áp kia chạm vào bàn tay nhỏ bé đang để trên cửa của cô, Mẫn Nhu không kiềm được tiến lên ôm lấy Lục Thiếu Phàm.



“Đã trễ thế này sao anh vẫn chưa ngủ?”



Giọng nói

xót xa của Mẫn Nhu khiến tiếng cười réo rắt từ cổ họng Lục Thiếu Phàm

tràn ra, cúi người ôm lấy Mẫn Nhu, nở nụ cười ôm lấy cô đi về phía cầu

thang, bước chân trầm ổn nhẹ nhàng khiến cho Mẫn Nhu cảm thấy như mình

đang mộng mị, cô vòng tay quanh cổ anh, rúc đầu vào vai Lục Thiếu Phàm,

hưởng thụ sự yêu thương.



“Thiếu Phàm, hai ngày nữa là sinh nhật của cha em”



Khi Lục

Thiếu Phàm sắp xếp lại công việc quay trở về phòng ngủ thì Mẫn Nhu đem

cuộc điện thoại hôm nay do Mẫn Chí Hải gọi tới nói với Lục Thiếu Phàm.



Lục Thiếu

Phàm cũng không vì nghe cô kể mà tỏ ra biến sắc, anh đem bộ tây trang

treo lên móc áo, sau đó cuốn ống tay áo sơ mi ngồi xuống bên giường,

nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô, nhướng mày đáp:



“Sinh nhật của cha vợ làm rể như anh dĩ nhiên sẽ chúc mừng, đừng lo, quà anh sẽ chuẩn bị”



Bàn tay mảnh mai của Mẫn Nhu đưa từ trong chăn ra nắm lấy bàn tay Lục Thiếu Phàm

đang xoa mui bàn tay kia của cô, cô mím môi, suy nghĩ một hồi nghiêm túc nói:



“Sinh nhật của cha chắc chắn sẽ mời rất nhiều người trong giới làm ăn, em sợ tới lúc đó…”



Sợ gặp mẹ

con Mẫn Tiệp không phải là nguyên nhân cô muốn tránh bữa tiệc này, chủ

yếu là vì quan hệ giữa cô và Lục Thiếu Phàm, cho dù bên ngoài có chút

gió thổi cỏ lay cũng không chứng minh được Lục Thiếu Phàm xác thật là

chồng Mẫn Nhu, nếu lần nay tham gia tiệc, không thể nghi ngờ chuyện này

là giả!



Mẫn Nhu nghiêm túc nhìn vẻ mặt biến hóa của Lục Thiếu Phàm, bàn tay giữ lấy tay Lục Thiếu Phàm siết chặt.



“Nếu vì em mà khiến anh bị cuốn vào scandal trên báo chí, gặp nhiều vấn đề

phức tạp, Lục Thiếu Phàm anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi sao?”



Nụ cười trên gương mặt Lục Thiếu Phàm dần dần thu lại, bàn tay lật người nắm ngược

lấy tay Mẫn Nhu. Vẻ mặt nghiêm túc nhìn gương mặt có vẻ hồi hộp của cô,

nhìn thấu nổi lo lắng trong mắt cô, anh nghiêng người ôm cô vào lòng,

giọng nói kiên định khiến Mẫn Nhu cảm động:



“Ngay từ khi anh lựa chọn lên máy bay đi Los Angeles thì anh đã chuẩn bị đối

diện với tất cả những rắc rối này, vì vậy Mẫn Nhu em tin anh đi, anh sẽ

chứng minh cho em thấy anh đối với cuộc hôn nhân của chúng ta là hoàn

toàn nghiêm túc!’