Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 50 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


“Đậu Đậu muốn đi, mẹ…”



Vừa đi ra

khỏi đại sảnh, Đậu Đậu liền buông thõng tay, tính nhào khỏi lòng Lục

Thiếu Phàm, tha thiết nhìn Mẫn Nhu hai hàng lông mày nhíu chặt, ý tứ đã quá rõ, nó muốn để Mẫn Nhu đưa nó đi vệ sinh.



Lục Thiếu Phàm vỗ mông Đậu Đậu, hạ giọng giả vờ giận nói: “Đậu Đậu nói không phải sẽ bảo vệ em mình sao, bây giờ lại còn muốn làm cho mẹ khổ thêm?”



Đậu Đậu ủy khuất trề môi, cả người ỉu xìu tựa vào ngực Lục Thiếu Phàm: “Vậy ba dẫn Đậu Đậu đi, mẹ ở chỗ này đợi Đậu Đậu”



Mẫn Nhu mỉm

cười sờ má Đậu Đậu, ngồi xuống trên ghế sô pha để hai cha con an tâm mà

đi. Cô đảo mắt lấy tờ tạp chí kế bên ngồi đọc trong khi đợi hai người

trở lại.



Tiếng giày

cao gót chạm xuống nền gạch từ xa vọng tới. Mẫn Nhu nhíu lông mày, từ

khi mang thai cô rất ghét giày cao gót, đừng nói tới việc nghe thấy

tiếng giày thôi cô cũng thấy đau đầu. Mẫn Nhu đứng dậy đi thì thấy Hồng Lam cao ngạo quý phái đứng trước cửa.



Nếu trước

kia Mẫn Nhu còn cố gắng gọi Hồng Lam một tiếng “mẹ” thì sau khi trải qua chuyện Mẫn Tiệp, quan hệ giữa cô và bà đã hoàn toàn bị tiêu hủy. Hồng

Lam xuất hiện trước mặt cô, Mẫn Nhu dù cảm thấy nghi hoặc nhưng cũng

không nhiều bằng cảm giác buồn chán và không vui.



Lật cuốn tạp chí trong tay, Mẫn Nhu khép hờ mắt, không để ý tới Hồng Lam đang đứng ở cửa. Cô nghĩ bản thân tốt nhất không nên xảy ra mâu thuẫn với Hồng Lam, hơn nữa cô cũng đang mang thai.



“Tiểu Nhu a!”



Giọng nói cố tình tỏ ra thân thiết. Mẫn Nhu đã quá hiểu con người Hồng Lam, cũng

hiểu rõ bà ta rất ghét cô, tự nhiên cũng không vì một chút thân thiết

này mà thụ sủng nhược kinh. Đôi mắt Mẫn Nhu lướt từ trên quyển tạp chí

chuyển đến Hồng Lam, tĩnh lặng.



Hồng Lam đối với thái độ hờ hững của Mẫn Nhu cũng không giận, gương mặt trang điểm

đậm nở nụ cười ôn hòa, từ từ đi về phía Mẫn Nhu, trong tay còn mang theo một dĩa hoa quả.



Mẫn Nhu mím

môi, cô rất tò mò trước thái độ bất ngờ tỏ ra ân cần của Hồng Lam. Phụ

nữ mang thai luôn nhạy cảm hơn so với bình thường, đối với kẻ bụng dạ

khó lường cô không thể không đề phòng. Bây giờ cô không phải chỉ có mình bản thân.



“Vừa rồi ở bên ngoài nên không gặp được con, nghe cha con nói con ở đây nên mẹ ra xem, ở Lục gia có tốt không?”



Mẫn Nhu nhìn Hồng Lam tìm cơ hội phát hiện ra vẻ giả vờ thân mật. Những lời nói của

Hồng Lam thật tối nghĩa, Mẫn Nhu có thấy đôi mắt bà ánh lên sự ghen

ghét, không hề dám buông lỏng đề phòng. Hồng Lam ngồi xuống bên người

cô, cô liền nhích người ra giữa một khoảng cách với Hồng Lam.



Trước thái

độ xa lánh của Mẫn Nhu, Hồng Lam xem như không thấy, đem dĩa hoa quả để

lên bàn, sau đó quan sát Mẫn Nhu, giọng nói dịu dàng không phù hợp với

dáng vẻ chua ngoa trước đây của bà:



“Thiếu Phàm đi đâu rồi, sao lại để con một mình ở đây?”
áp của hành lang chiếu rọi, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông hoàn mỹ kiêu ngạo, gương mặt lạnh lùng mang theo ý cười thản nhiên, tiếng nhạc du

dương hòa vào trong suy nghĩ, lúc đó người đàn ông trước mắt đã khắc ghi vào trái tim cô.



Bây giờ khi

nhớ lại, tim cô đã không còn đập thình thịch, chỉ cảm thấy thật mỉa mai. Lúc đó Kỷ Mạch Hằng cũng vì yêu nên mới lộ ra nụ cười vui vẻ đó, còn cô lại cho rằng nụ cười đó vì cô mà xuất hiện, bây giờ nhớ lại cảm thấy

thật nực cười.



Mẫn Nhu kéo

suy nghĩ chìm trong hồi ức quay về, môi mỏng coi lên, khác hắn với vẻ

mặt của Kỷ Mạch Hằng, thản nhiên nhìn về phía cuối hành lang, cô bình

tĩnh đến vô tình:



“Quá khứ không có ý nghĩa thì không cần phải nhớ rõ nữa? Tôi chỉ nhớ cảnh

tôi và chồng tôi gặp nhau, nếu Kỷ Thiếu có hứng thú tôi không ngại nhớ

lại lần nữa!”



Bàn tay giữ

lấy cô liền thả lỏng, Mẫn Nhu nhân cơ hội dùng sức đẩy Kỷ Mạch Hằng ra,

sau đó lui về sau vài bước đề phòng, cô giống như con mèo đang vươn móng vuốt tức giận nhìn Kỷ Mạch Hằng.



Kỷ Mạch Hằng không chú ý nên bị Mẫn Nhu đẩy lui về sau chạm vào tường, lông mày đen

nhíu lại, cảm giác mất mát đau đơn khôn cùng khiến người ta không lý

giải nổi khi anh ta nhìn vào mắt Mẫn Nhu. Dưới ngọn đèn, nó tỏa ra thứ

ánh sáng hoa lệ chói mắt.



Mẫn Nhu quay đầu, không để ý tới cảm xúc phức tạp đang lan tỏa trong mắt anh ta, cô

nhặt túi xách lên, chuẩn bị đi về phòng vệ sinh, phía sau cất lên giọng

nói chất vấn phẫn nộ của phụ nữ.



“Hai người làm gì ở đây!”



“Hằng đây là lý do anh đi ra ngoài hóng mát sao? Em tin anh như vậy sao anh lại có thể gạt em!”



Mẫn Nhu phủi bụi trên túi, giọng nói lên án của Mẫn Tiệp bệnh tâm thần như ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài của cô. Ánh mắt đảo qua lại, lúc liếc mắt còn

thấy hai con mắt đẫm lệ của Mẫn Tiệp, ủy khuất chỉ trích nhìn Kỷ Mạch

Hằng tựa vào tường.



Kỷ Mạch Hằng mệt mỏi nhíu đuôi lông mày lại. Gương mặt anh anh tuấn có chút khó chịu với thái độ ầm ĩ của Mẫn Tiệp, ánh mắt lạnh lẽo đưa lên. Khi nhìn thấy

vẻ mặt chế giễu của Mẫn Nhu thì nơi đáy mắt chớp tắt một loại ánh sáng

dịu dàng như nước.



Mẫn Nhu

không thấy không có nghĩa Mẫn Tiệp không để ý tới. Hơn nữa, Mẫn Tiệp lúc nào cũng đề phòng Mẫn Nhu, thái độ Kỷ Mạch Hằng dành cho Mẫn Nhu có

biến chuyển như thế nào thì cô ta là người rõ như lòng bàn tay, lúc này ánh mắt Kỷ Mạch Hằng lại trân trân nhìn theo bóng lưng Mẫn Nhu, có vẻ

như không chịu dứt ra



“Anh cảm thấy bây giờ nó rất tốt đúng không? Anh muốn vứt bỏ em và con, quay trở về sống bên nó lần nữa sao?”



Mẫn Nhu thật bội phục sát đất trí tưởng tượng của Mẫn Tiệp. Có lẽ bất kì ai không có mối quan hệ gì chỉ cần qua miệng của cô ta thì sẽ trở nên có liên quan

lại còn có quan hệ bất chính. Kỷ Mạch Hằng vẫn chung thủy với cô ta, tại sao luôn nghi thần nghi quỷ đổ mọi thứ lên đầu cô?



Thay vì cứ

tiếp tục làm ầm ĩ lên như thế, cô ta nên chăm sóc ở bên cạnh Kỷ Mạch

Hằng. Theo tính cách Kỷ Mạch Hằng, anh ta không thích phụ nữ cả ngày chỉ biết đi gây sự, cô tự hỏi liệu Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp có thể sống với nhau đến cuối cuộc đời!