Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 51 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


“Đứa con anh sẽ chịu trách nhiệm, em không cần mỗi ngày cứ mở miệng ra là nhắc nó”



“Hằng, ý anh là em phiền phức sao? Nếu em không yêu anh, em cũng sẽ không phải lo lắng đề phòng như thế, lo anh sẽ bỏ em mà đi, không cần con của

chúng ta nữa”



Mẫn Tiệp

khóc lóc giải thích, khiến Mẫn Nhu nhận thấy có mùi ác hiểm ở đây. Cô

không quên ngày hôm đó ở khu mua sắm mình đã nghe thấy gì, những lời nói vô tình của cô ta, nếu quả thật cô ta muốn ở bên Kỷ Mạch Hằng thì ba

năm trước ở Milan lại đi quen đàn ông đã có vợ?



Đột nhiên,

Mẫn Nhu lại cảm thấy cảm thông cho Kỷ Mạch Hằng, chung thủy yêu một

người phụ nữ như vậy, nếu mọi chân tướng đều được vạch trần, anh ta sẽ

làm sao đối diện?



“Hằng, nhân dịp hôm nay anh tuyên bố cho mọi người hôn lễ của chúng ta đi, có

rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở đây, có thể để họ làm chứng cho tình yêu

của chúng ta”



Mẫn Tiệp vui mừng đề nghị dùng mọi người để gây áp lực, nếu Kỷ Mạch Hằng không đồng ý cô ta cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng. Kỷ Mạch Hằng vẫn im lặng khiến cho

cô ta bất mãn làm ầm lên:



“Hằng, anh nói là yêu em nhất mà? Bây giờ anh còn do dự điều gì, hay anh không hề yêu em, ngay cả đứa con cũng không cần?”



“Đủ rồi”



Kỷ Mạch Hằng quát lớn, giọng nói có vẻ đã mất đi sự nhẫn nại, anh ta cũng mệt mỏi

khi đối diện với Mẫn Tiệp sao? Mệt mỏi vì hư tình giả ý hay lúc nào cũng giả vờ yếu ớt của cô ta, hay Kỷ Mạch Hằng anh ta muốn thoát khỏi thế

cục mà Mẫn Tiệp bày ra?



Kỷ Mạch Hằng lạnh lùng quát lên như kích thích cơn giận của Mẫn Tiệp, giọng nói nức

nở nhưng không còn sự nhu nhược ủy khuất mà mang theo sự oán hận như bị

dối gạt:



“Anh bị nó mê hoặc rồi đúng không? Trong lúc ngủ gọi tên nó còn chưa đủ, bây giờ tỉnh rồi cũng muốn cùng nó như hình với bóng sao? Để em hỏi nó, nó

muốn Kỷ Mạch Hằng anh hay là Lục Thiếu Phàm?



Câu chất vấn của Mẫn Tiệp tiết lộ một sự thật không thể tin: Kỷ Mạch Hằng trong lúc

ngủ gọi tên Mẫn Nhu!! Anh ta gọi tên cô làm gì, chẳng lẽ muốn sai bảo cô như bảo mẫu hay lấy ra làm công cụ tiêu khiển?



Mẫn Nhu có

chút bực bội, khúc mắc giữa Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp tại sao cô luôn bị

dây vào? Cô đã là vợ người khác, máy mắn được gia đình chúc phúc có

người chồng yêu mình, cô không hiểu sao Mẫn Tiệp hết lần này đến lần

khác lại khiêu khích cô?



Mẫn Tiệp lần này lại gây hiềm khích khiến cho cô và Kỷ Mạch Hằng ngay cả người xa lạ cũng làm không được, chỉ mong tránh xa xa, không hi vọng vì một ánh mắt vì một câu thăm hỏi mà làm Mẫn Tiệp nổi cơn ghen.



Sau lưng là

tiếng bước chân dồn dập, Mẫn Nhu cố gắng bước nhanh, một loại tín hiệu

nguy hiểm xuất hiện trong đầu, thần kinh trong chớp mắt căng ra, bàn tay bảo vệ lấy bụng.



“A”



Tiếng hô từ

sau truyền tới, Mẫn Nhu cảnh giác quay đầu lại, cô thấy Mẫn Tiệp mang

giày cao gót đạp lên váy dài khiến cả người cô ta mất thăng bằng, Mẫn

Tiệp nhào người về trước vẻ mặt kinh hoàng.



Tay Mẫn Tiệp như muốn bấu vào bả vai Mẫn Nhu, một cổ trọng lực đập vào mặt Mẫn Nhu,

cô ý thức được Mẫn Tiệp sẽ nhào vào mình. Vẻ mặt Mẫn Nhu hết sức căng

thẳng, không kịp suy nghĩ đến việc nghiêng người. Khi Mẫn Tiệp sắp đụng

vào, cô may mắn né được thoát khỏi việc làm đệm lưng cho Mẫn Tiệp.



Lúc quay

ngược lại, Mẫn Nhu không giữ được thăng bằng lui về sau trống trải, cả

lưng Mẫn Nhu đập vào lồng ngực mát mẻ, cánh tay cẩn thận giữ lấy eo cô,

Mẫn Nhu thảng thốt quay đầu đập vào mắt là vẻ lo lắng ân cần của Lục

Thiếu Phàm
mang đến cho cô sự ấm áp.



“Để mẹ con tôi chết đi, như thế sẽ như ý nguyện các người”



Hồng Lam như oán phụ khóc lóc om sòm, mất đi dáng vẻ cao sang, đẩy Kỷ Mạch Hằng đang tính ôm lấy Mẫn Tiệp, không để ý sự ngăn cản của Mẫn Chí Hải liền giận

mắng Mẫn Nhu:



“Mày vì sao lại quay về, mày không phải sống rất tốt với mẹ sao? Tại sao lại đến phá hủy hạnh phúc gia đình ba người bọn tao? Mẹ mày là hồ ly tinh

đi phá gia đình người khác, mày cũng muốn như mẹ mày phải phá đi hạnh

phúc của con gái tao đúng không!”



Mẫn Nhu thoát khỏi lòng Lục Thiếu Phàm, lạnh lùng nhìn Hồng Lam, không khách khí nói:



“Tại sao tôi không thể về Mẫn gia, tôi là trưởng nữ của Mẫn gia. Mẹ tôi được cha cưới hỏi đàng hoàng, là vợ chính. Còn bà là cái gì, con gái bà là

cái gì, còn dám lớn tiếng với tôi, tôi cha bà biết, dù cha tôi chết đi

bà cũng đừng nghĩ đến chuyện độc chiếm gia sản”



Mẫn Nhu

không để ý sắc mặt khó coi của Mẫn Chí Hải, trào phúng nhìn Hồng Lam

giận đến phát tun, bàn tay vỗ lên vách tường hành lang, từng chữ một

nói:



“Khách sạn này cùng với những tài sản khác của Mẫn thị, năm mươi phần trăm cổ

phần các người cả đời cũng đừng mong chạm tay vào nó. Tôi dù cho có đốt

hết tiền trả lại cho ông nội cũng không để lại chút tiền nào cho mẹ con

hai người”



Mẫn Nhu nhìn sang Mẫn Chí Hải, tuy lễ phép nói nhưng lại xa cách: “Cha, con thu lại lời mình nói trước kia, con đồng ý nhận di chúc của ông

nội, vấn đề di sản, ngày mai con sẽ kêu luật sư tới giải quyết!”



Năm mươi

phần trăm cổ phần!! Nếu Mẫn Nhu muốn trả thì thì trong một đêm qua tay

người khác, như vậy Mẫn thị sẽ đổi chủ, địa vị của Mẫn gia sẽ gặp nguy

hiểm.



Hồng Lam

cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc này sự an nguy của

con gái ném ra sau, bên tai không còn tiếng rên đau của Mẫn Tiệp, chỉ có tiếng Mẫn Nhu lạnh lùng thông báo.



Ánh mắt sâu xa chuyển động, Hồng Lam kéo tay Mẫn Chí Hải, kích động khuyên bảo: “Chí Hải, ông không được đem di sản đưa cho nó. Nó muốn lấy lại tài sản chắc chắn có âm ưu. Nếu nó đưa cho Lục gia, Lục gia sẽ thâu tóm cả Mẫn thị”



Mẫn Nhu

không ngờ Hồng Lam lại nghĩ xa đến thế, nghe Hồng Lam nhắc cô mới nhớ

mình đã gả vào Lục gia. Dường như lúc đi không có quà cưới, cổ phần công ty Mẫn Thị liệu có thể xem như quà cưới không?



“Cha yên tâm, Lục gia sẽ không thừa dịp mà xen vào. Cổ phần công ty Mẫn thị

là của Mẫn Nhu, không phải của Lục gia, Lục gia cũng không nghèo tới mức phải đi dòm ngó tài sản người ta!”



Sắc mặt Lục

Thiếu Phàm bình thản quét qua Hồng Lam và Mẫn Chí Hải, liếc nhìn Kỷ Mạch Hằng đứng kế bên vẻ mặt phức tạp. Từ đầu đến cuối Lục Thiếu Phàm không

nhìn Mẫn Tiệp hay Hồng Lam, đối với anh mà nói đám phụ nữ đó không đáng

để anh phí mắt nhìn.



Mẫn Nhu quật cười đứng thẳng mình, nắm chặt tay Lục Thiếu Phàm, nhìn Hồng Lam đang oán hận trừng mắt nhìn cô nói:



“Thay vì cãi nhau với tôi không bằng bà đưa con gái tới bệnh viện đi. Tránh

tới lúc đó đứa con đã mất thì thôi, ngay cả con gái bà cũng vì mất máu

quá nhiều mà đi đời”



Hồng Lam

nghe Mẫn Nhu nhắc nhở, vội vàng cúi đầu ôm Mẫn Tiệp vào lòng, máu chảy

ra đều đã khô, nhiệt độ cơ thể giảm dần, bà sợ hãi đỡ Mẫn Tiệp dậy, để

cho Mẫn Chí Hải giúp đỡ, lúc đi còn nhìn Mẫn Nhu uy hiếp nói:



“Nếu con gái tao xảy ra chuyện, tao sẽ không bỏ qua cho mày”



Mẫn Nhu tựa vào Lục Thiếu Phàm, đối với lời nói của Hồng Lam cô khinh thường cười khẽ: “Những lời này đã quá xưa rồi, bà nên đổi câu khác đi”