Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 54 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Trong tình

yêu, chuyện đau đớn nhất chính là khi cô yêu anh ta, anh ta lại không

nhận ra bản thân đã yêu cô; khi anh ta yêu cô thì cô đã yêu người khác.



Ở bãi đỗ xe

bệnh viện, Mẫn Nhu dắt tay Đậu Đậu đang cầm bánh bí đỏ, nhẹ nhàng đi về

trước, Lục Thiếu Phàm nhàn nhã đi theo sau, bước chân theo sát mỉm cười

nhìn hai mẹ con.



“Mẹ, mẹ ăn đi!”



Nhìn Đậu Đậu cố gắng kiễng chân, đưa vật quý trong tay lên, tha thiết nhìn mình, Mẫn Nhu cúi thấp người, cắn một miếng nhỏ, cười vui vẻ nói:



“Bánh rất ngon!”



“Khanh khách..”- Đậu Đậu cười sung sướng cầm chiếc bánh đã ăn đi một nửa nghiêng đầu hướng về phía cha mình la to: “Mẹ nói ăn xong, cha lại đi mua nữa”:



Khóe mắt Lục Thiếu Phàm giật giật, quay đầu nhìn hướng mình vừa đi về, chưa kịp nghĩ ra đối sách, Đậu Đậu lại nói:



“Ba ba nhanh đi, mẹ và em đều muốn ăn, ba mua đi mua bánh. Sau này, em trai và em gái sẽ rất thích ba”



Mũ cao quá

mang cũng sẽ không thoải mái, Lục Thiếu Phàm mặt đầy xúc cảm, bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, để Mẫn Nhu và Đậu Đậu ngồi trên xe đợi, rồi chạy về

phía nơi bán thức ăn khuya.



“Mẹ, lạnh quá, chúng ta lên xe chờ ba đi”



Đậu Đậu lắc lắc đầu nhìn chăm chú Lục Thiếu Phàm, cái miệng nhỏ cong lên, kéo Mẫn Nhu đi về phía hướng xe thể thao.



Mẫn Nhu cưng chìu mỉm cười, để mặc Đậu Đậu nóng lòng dẫn cổ đi. Dọc theo đường đi,

cô luôn cảm thấy có ánh mắt nóng như lửa chiếu vào mặt, cô đảo mắt nhìn

nhưng không phát hiện điều gì bất thường.



Khi Mẫn Nhu

mở cửa xe, Đậu Đậu cũng ngồi theo vào. Lúc đó, tiếng xe khởi động vang

lên giữa bãi đổ, khi cô chưa kịp xoay người lại thì chiếc xe đã quẹo vào đường.



Vừa lên xe,

Đậu Đậu liền leo lên đùi Mẫn Nhu, chiếc bánh bí đỏ bị quăng sang bên.

Mẫn Nhu tính nhặt lên thì cánh tay mập mạp của Đậu Đậu bắt lấy, bập bẹ

la lên:



“Mẹ, đừng ăn, không thể ăn”



Không thể

ăn? Mẫn Nhu nhìn Đậu Đậu ỷ lại ôm cô,gương mặt hồng hào nở nụ cười hài

lòng đắc ý. Cô chợt hiểu ra, Đậu Đậu muốn chơi xấu Lục Thiếu Phàm.



Ngoài xe,

bóng người cao to đi tới gân, Mẫn Nhu liếc mắt nhìn bánh bí đỏ bị vứt

trên đầu xe, cách hai cha con đấu với nhau thật làm cô dở khóc dở cười.



Khi quay về

Lục gia, Đậu Đậu đã ngủ trong lòng Mẫn Nhu. Khi Lục Thiếu Phàm mở xửa xe thì bước vòng qua đầu xe, dưới ánh trăng, gương mặt anh đầy sự quan tâm che chở. Lục Thiếu Phàm đỡ lấy Đậu Đậu từ tay Mẫn Nhu, không quên đưa

tay dìu Mẫn Nhu xuống xe.



“Cẩn thận một chút”



Mẫn Nhu cười khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lục Thiếu Phàm. Để anh giúp đỡ xuống

xe, đón lấy túi xách trong tay cô, đóng cửa xe lại, người đàn ông cao

quý tao nhã một tay ôm trẻ con, tay còn lại cầm túi xách dưới ánh đèn
Mẫn Nhu

không cho Tống Tử Minh cơ hội nói tiếp. Khi Lục Thiếu Phàm mở cửa phòng

tắm, bóng người thon dài vừa đập vào mắt thì liền nhấn nút tắt điện

thoại. Câu cuối cùng Tống Tử Minh nói cô không nghe thấy, cũng không

muốn nghe.



“Vừa rồi em đang nói chuyện với ai vậy, sao mặt lại không vui?”



Lục

Thiếu Phàm nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay xoa nhẹ lông mày đang nhăn

lại, êm ái ôm cô vào lòng. Cái ôm ấm áp khiến Mẫn Nhu dỡ xuống bức tường trong lòng, híp mắt suy nghĩ gối lên tay Lục Thiếu Phàm, cười đáp:



“Là bảo hiểm an toàn giao thông gọi thế tiếp thị, em không mua thì cúp thôi”



Lục

Thiếu Phàm ôm lấy cô, anh im lặng trong chốc lát, Mẫn Nhu ngẩng đầu nhìn anh, Lục Thiếu Phàm hơi hơi gượng khóe môi, xoa đầu cô nhẹ giọng nói:



“Về sau nếu nhận điện thoại quấy rầy như vậy cứ trực tiếp tố cáo là được”



“Người ta cũng không làm gì, em có cần phải làm đến thế không?”



Mẫn Nhu

nghịch ngợm nói, cô nhận ra Lục Thiếu Phàm nheo một bên mắt lại không hề có ý nói đùa, dù khóe miệng cười thản nhiên nhưng không cách nào che đi tia sáng do dự bên bao trùm bên trong mắt anh.



Chỉ cần như thế liền giận sao? Vì cô không chịu tố cáo người ta?



Mẫn Nhu

lòng nghi ngờ nhìn Lục Thiếu Phàm, nụ cười trên mặt của người phía sau

càng lúc càng đậm, đứng dậy khỏi giường, chăn của Mẫn Nhu cũng bị xốc

lên một nửa.



“Anh làm gì vậy”



Mẫn Nhu vội vàng kéo vạt áo ngủ khi thấy Lục Thiếu Phàm cúi người vén áo ngủ cô lên, vừa kinh ngạc vừa xấu hổ: “Bác sĩ đã nói ba tháng đầu phải chú ý’



Lục

Thiếu Phàm vô tội nhìn Mẫn Nhu mặt đỏ bừng, bàn tay đang kéo áo ngủ rút

về sau, gương mặt tuấn tú đầy vẻ ranh mãnh, môi cong lên giải thích:



“Anh chỉ muốn nghe thai nhi thôi, em đang nghĩ gì vậy”



Mẫn Nhu

ảo não buông tay, nhìn trần nhà, sau đó cảm thấy có cái đầu áp sát bụng

cô. Cô nhịn không được cúi đầu, ngưng mắt nhìn gò má Lục Thiếu Phàm, bên môi nở nụ cười hạnh phúc ấm áp.



“Bây giờ đã có thể nghe được thai nhi sao?”



Lát sau, Mẫn Nhu gấp gáp ngẩng đầu dậy nhìn người đang hôn bụng cô. Ánh mắt chất vấn, bàn tay to giống như không nghe thấy câu hỏi của cô thuần thục cởi bỏ nút áo, trút hàng loạt nụ hôn nóng như lửa lên, Mẫn Nhu thở gấp ngăn lại.



“Lục Thiếu Phàm, anh mau ra phòng khách ngủ đi!! A….”



Đôi môi

đỏ bị chặn lại, Mẫn Nhu liền ý thức ra mình đã là cá nằm trên thớt gỗ,

trong lòng thầm oán, lời Lục Thiếu Phàm nói tuyệt đối không nên tin nhất là khi ở trên giường.



Trong

căn phòng ngủ ấm áp dưới ánh đèn vàng nhạt đôi nam nữ quấn lấy nhau

triền miên chơi đùa, bên ngoài trời đông giá rét, bên trong ấm áp như

mùa xuân