Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 55 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Gương mặt cô như bị lông mao lướt nhẹ qua, cảm giác nhột nhột. Mẫn Nhu đưa tay hất

đi lại chỉ chạm vào một bàn tay với khớp xương rõ ràng. Trán mang đến

cảm giác mềm mại mơn trớn, khi mở mắt ra, Mẫn Nhu giật mình đập vào mắt

là gương mặt anh tuấn của Lục Thiếu Phàm.



Đôi mắt đen

lấp lánh ánh sáng, đôi mắt dán chặt vào gương mặt nhỏ nhắn mờ ảo của cô. Mẫn Nhu nhẹ cong môi, nửa tỉnh nửa mơ híp mắt lại, chủ động ôm lấy Lục

Thiếu Phàm nói, thì thầm nói: “Sao anh lại dậy sớm thế?”



“Anh đánh thức em rồi sao? Ngoan, ngủ tiếp đi, lát nữa anh sẽ nhờ dì Mai gọi em dậy”



Lục Thiếu Phàm cúi người khi cô đang ôm lấy anh, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, rồi vui vẻ xuống giường đi vào phòng tắm.



Tiếng nước

chảy như có như không từ phòng tắm truyền ra, Mẫn Nhu nằm thư thái trên

giường, cảm giác mơ màng buồn ngủ cũng từ từ biến mất. Cô quay đầu nhìn

ánh mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ cũng không muốn ngủ tiếp.



Khi Lục

Thiếu Phàm bước ra thì thấy Mẫn Nhu đang đứng ngồi bên cửa sổ, cánh tay

trắng mảnh mai bao lấy đầu gối, cả người co rúc trên ghế, mái tóc đen

mềm mại rủ xuống nơi thắt lưng. Dưới ánh nắng sáng rực thuần khiết cô

như tiên nữ từ trong khu rừng bước ra vừa thuần khiết lại xinh đẹp tao

nhã.



Nghe tiếng mở cửa, cô quay đầu lại nhìn anh đứng lặng ngay cửa, gương mặt cười rộ lên một nụ cười ngọt ngào vui vẻ.



Cô chỉ mặc

chiếc áo ngủ mỏng manh, nhận thấy vậy Lục Thiếu Phàm nhíu mày, anh không đi vào phòng thay đồ như mọi ngày ngay mà cầm lấy chiếc chăn nhung bên

giường đi đến cạnh cô, cẩn thận bọc lấy cơ thể cô, giọng nói ôn nhu mang theo vài phần nghiêm khắc: “Nếu bị cảm thì làm sao!”



Mẫn Nhu

ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ nghe anh ân cần trách cứ, môi cong lên, hơi

nghiêng người, nũng nịu giữ lấy thắt lưng của Lục Thiếu Phàm: ”Không phải là có anh bên cạnh em rồi sao!”



Đôi mắt cong cong như vầng trăng tỏa ra vầng sáng màu vàng, phản xạ ra khiến người

ta mơ màng. Lục Thiếu Phàm cụp mi xuống, nở nụ cười yêu thương, thở dài, đùa giỡn với tóc mái của cô, muốn ôm cô trở lại giường thì bị cô ngăn

lại



“Em muốn đưa Đậu Đậu đi học, thuận tiện hít thở không khí trong lành”


muốn thừa nhận, nhưng cô gái trong tấm tình cười rạng rỡ, ngũ quan quen

thuộc, gương mặt tươi sáng, trừ cô ra thì còn ai vào đây?



Giữa khung

cảnh đồng quê yên bình, cô dịu dàng bước tới, tay trong tay với người

đàn ông ung dung khí chất cao quý, gương mặt sạch sẽ anh tuấn, nụ cười

mỉm ôn hòa, mười ngón tay đan chặt vào nhau lấp lánh chiếc nhẫn sáng,

sau lưng họ còn là nhà thờ thánh Patrick nổi tiếng.



Người đàn

ông đó đưa cô đi Ireland, sống chết không rời, cùng chết cùng vui, nắm

tay nhau đến khi chết, bên nhau đến già, người đàn ông đó muốn dùng ước

định đó để trói chặt cô.



Kỷ Mạch Hằng nhìn nụ cười lúm đồng tiền xinh đẹp bên trong tấm ảnh rất lâu không dời mắt đi, bên trong nhà hàng yên tĩnh, tiếng nhạc du dương mà bên tai Kỷ

Mạch Hằng chỉ có giọng nói vô tình của Tống Tử Minh vạch rõ sự thật: “Một người bạn của mình làm ở tòa soạn báo nói mình biết, lúc đầu bài báo

này không nằm trên trang đầu, nhưng chỉ vì một cuộc điện thoại khẩn vào

lúc rạng sáng mà tất cả tòa soạn đều ngừng in ấn, suốt đêm chủ bút phải

ngồi tự mình sửa bài, sau mấy giờ, bài báo gièm pha lại được tô san trát phấn thành mối kim ngọc lương duyên”



Tống Tử Minh miệng nhấp cà phê, đôi mắt đằng sau lớp kính lóe lên tia sáng, không để ý đến nét mặt cứng ngắc của Kỷ Mạch Hằng, tiếp tục nói: “Lục

Cảnh Vân cảnh trưởng của Tổng cục tin tức xuất bản, là người con thứ ba

của Lục gia, là chú ba của thị trưởng hiện tại, bây giờ các tòa soạn báo đều dựa vào tin tức mà tranh giành lợi ích, lại quên mất bối cảnh vào

quyền thế của Lục gia, họ có thể lật đổ một tòa soạn báo như nghiền chết một con kiến rất dễ dàng, chính vì vậy dù lần trước cậu không ra tay

thì mình nghĩ…”



Tống Tử Minh đột nhiên dừng lại, nhìn thuốc lá đang kẹp giữa ngón tay Kỷ Mạch Hằng,

vẻ mặt kinh ngạc, lông mày nhíu lại, nghe mùi thuốc lá ánh mắt Tống Tử

Minh sâu xa nhìn Kỷ Mạch Hằng hút thuốc: “Bắt đầu hút từ khi nào?”



Kỷ Mạch Hằng coi như không nghe thấy lời chỉ trích của Tống Tử Minh, đem đầu thuốc

lá nhấn vào gạt tàn, đứng lên khỏi ghế, dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng mang theo tâm trạng suy sụp cô đơn. Đôi mắt liếc về phía cửa sổ, sau đó

nhìn Tống Tử Minh nói lời cảm ơn rồi bỏ đi.



Tống Tử Minh muốn uống cà phê, nhưng môi vừa chạm vào thành ly liền nhăn mặt, ngẩng

đầu nhìn bóng Kỷ Mạch Hằng xa dần, thở dài không biết làm gì hơn ngoại

trừ cảm thán.



Cà phê lạnh có thể đối tách khác, vậy trái tim của con người khi đã lạnh đi chỉ cần đổi là có thể ấm lại sao?