Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 6 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


“Chân Ni, mình tới rồi, ừ, sẽ lập tức lên ngay”



Mẫn Nhu mặc áo khoác gió màu vàng nhạt,

mang theo chiếc mũ đen và mắt kính đen, giày boot cao, dáng vẻ phong

trần mệt mỏi đi về khách sạn.



Vừa rời khỏi Ireland cô liền quay về

khách sạn, báo điện thoại cho Chân Ni, Mẫn Nhu đi về phía thang máy thì

liền có bóng người cao ráo chặn ngang đường.



Mái tóc màu vàng óng, đôi mắt phượng có

khả năng hấp dẫn hồn phách người khác, trong đó như đang che dấu một

luồng tức giận, chiếc mũi anh tuấn, hai cánh môi anh đào mím chặt tạo

thành đường thẳng, Âu Nhiễm Phong tự như u linh đột nhiên xuất hiện

trước mắt cô.



Đem đồ xách trên tay giấu ra sau lưng,

Mẫn Nhu tháo kính xuống, vẻ hưng phấn trên gương mặt nhỏ lúc này bị

ngưng lại, nghi hoặc nhìn Âu Nhiễm Phong, rẽ sang bên cạnh đi qua.



“Mẫn Nhu, chúng ta cần nói chuyện”



“Tôi không biết giữa chúng ta có chuyện gì hay để mà nói, Âu Nhiễm Phong”



Mẫn Nhu nói xong liền đi ngang qua, tiến thẳng về trước, nhưng nghe giọng nói trầm thấp của anh cất lên thì chợt dừng bước



“Suốt hai ngày qua, em cùng một người đàn ông đi ra ngoài, đừng nghĩ không có ai biết”



Mẫn Nhu kinh ngạc nhìn Âu Nhiễm Phong,

trước vẻ mặt khó chịu của anh cô vờ như không thấy, dữ dằn trợn mắt nhìn anh, cắn răng thấp giọng nói: “Anh đang uy hiếp tôi?”



Hôm đó cô cùng Lục Thiếu Phàm đi ra ngoài tại sao Âu Nhiễm Phong lại nhìn thấy được, bây giờ anh ta nhắc đến

chuyện này là có ý gì?!



Mẫn Nhu cau mày nhìn Âu Nhiễm Phong, tựa như con mèo sắp giương móng vuốt của mình ra chuẩn bị công kích đối phương.



Âu Nhiễm Phong nhìn vẻ địch ý trên mặt

Mẫn Nhu, miễn cưỡng xoa xoa giữa hai chân mày: “Mẫn Nhu, tại sao chúng

ta không thể bình tâm dùng hòa khí nói chuyện với nhau?”



“Từ ấn tượng Âu Nhiễm Phong anh để lại cho tôi thì tôi thật sự cảm thấy giữa chúng ta không có chung đề tài nào để nói”



Câu trả lới thẳng thắng sắc bén mà vô

tình, khiến cho hai hàng lông mày của Âu Nhiễm Phong đột nhiên cau lại,

đôi mắt nhìn chằm chằm thần sắc lãnh đạm của Mẫn Nhu: “Anh đã để lại ấn tượng không tốt với em, nên em đem sự phản bội của một người khác áp đặt lên người anh sao?”



“Tôi không biết anh đang nói gì?”- Hai mắt Mẫn Nhu sắc như dao, bàn tay dưới ống tay áo siết thành quả

đấm, móng tay đâm sâu vào lòng để lại vết tiết lộ tâm trạng của cô.



“Cho dù anh có đào hoa, nhưng đối với em Mẫn Nhu, anh nghiêm túc không thua gì em đối với Kỷ Mạch Hằng…”



“Đủ rồi”



Tình cảm của cô và Kỷ Mạch Hằng khi nào

lại để cho người ngoài xen vào, thấy cô vẫn còn vương vấn Kỷ Mạch Hằng,

sợ cô chưa đủ đau đớn hay sao mà lại cứa vào nơi vết thương, dùng một

đao chém mạnh nó?



“Cho dù anh nghiêm túc, xin lỗi, tôi đã không còn sự nhiệt tình trong tình yêu như năm đó”



Cô không còn là một nữ sinh coi tình yêu

như sinh mạng mình, ba năm không chỉ khiến tính tình cô chững lại mà còn bào mòn đi niềm tin của cô dành cho tình yêu.



Cho rằng tình yêu thật đẹp đẽ, đẹp đến

mức có thể bù lại những tiếc nuối khi còn bé. Nhưng quay đầu lại cô mới

nhận ra, từ tình yêu này sắc bén hơn bất kì lưỡi dao nào, chỉ lần thứ

nhất cô đã bị nó đâm đến máu tươi đầm đìa, đau đến không muốn sống.



Rời bỏ Kỷ Mạch Hằng, cũng đem hai chữ

tình yêu trong cuốn từ điển bỏ đi, khi một người đàn ông đứng trước mặt

cô biểu đạt sự vĩ đại chung thủy của tình yêu, cô chỉ cười nhạt hoặc

lạnh lùng xoay người đi.



“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước”



Mẫn Nhu vừa dứt lời không hề nhìn Âu

Nhiễm Phong một cái, quật cường xoay người. Sự ôn tồn ngắn ngủi mà Âu

Nhiễm Phong mang đến không phải thứ cô khao khát, cô cũng không muốn dạo chơi trong cuộc sống của anh, còn anh cũng không phải người bên cạnh cô cả đời.



“Mẫn Nhu!”



Sắc mặt Âu Nhiễm Phong quýnh lên, giống như Mẫn Nhu vừa rời khỏi thì nhất định anh sẽ thua, vội vàng bắt lấy cổ tay Mẫn Nhu.



Hai người họ đều là diễn viên hạng A, dĩ

nhiên biết được khi nào đối phương đang diễn lúc nào thì nghiêm túc.

Nhưng anh nghiêm túc hay không, cô không muốn biết cũng không dám biết.



Mẫn Nhu nhìn vẻ mặt lo lắng của Âu Nhiễm Phong, ánh mắt chua chát miễn cưỡng: “Chúng ta không hợp, dù miễn cưỡng ở chung cũng sẽ không hạnh phúc”



“Chưa thử qua làm sao biết”



Giọng nói đinh ninh của cô khiến anh tức giận, tay càng dùng sức khiến Mẫn Nhu cau mày



“Âu Nhiễm Phong, đừng để chúng ta ngay cả làm bạn bình thường cũng không thể”- Cô nhàn nhạt thở dài, giơ túi lên đẩy tay anh ra. “Yêu không có nghĩa phải có được, có lúc chúc phúc cũng là một cách yêu”



“Em ngay cả hạnh phúc cũng không tìm được thì bảo anh dùng tâm trạng gì để nói lời chúc phúc”



Lời nói cố kiềm chế cơn giận cực độ, trên mặt Âu Nhiễm Phong vẫn để lộ nụ cười ôn nhuận vô hại dù nhìn có chút

cứng ngắc, anh cũng không bao giờ để lộ bản thân mình trước mặt cô.



Mẫn Nhu không cách nào thoát khỏi sự kiềm chế của anh, hàng mi nhíu lại nhìn Âu Nhiễm Phong nắm chặt tay cô, thoáng giãy giụa: “Nếu như anh lo lắng cho hạnh phúc của tôi, vậy thì anh có thể yên tâm”



“Mẫn Nhu”



Sắc mặt Âu Nhiễm Phong sa sầm, đối với sự cố chấp của Mẫn Nhu anh không cách nào tiếp nhận, tức giận nhìn cô dùng vẻ mặt không vui muốn hất tay anh ra.



Sáng rực như sao trời, cánh tay cô để

trên không trung vung xuống tạo thành độ cong, Âu Nhiễm Phong không chịu buông tay, siết chặt lấy tay cô, nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên

ngón áp út tất cả mọi động tác đều nơi lỏng.



Kia là gì? Nhẫn cưới sao? Không dám tin

nhìn chiếc nhẫn màu bạc đeo trên ngón tay trắng kia, anh là người đã yêu rất nhiều cô gái, làm sao không biết được giá trị của chiếc nhẫn đó?



Chiếc nhẫn carat Ireland.



Biến mất trong hai ngày, cô đi Ireland sao?



Ireland, khế ước trăm năm…



TRong lòng Âu Nhiễm Phong dâng lên cảm

giác khủng hoảng khó hiểu cũng vô cùng tức giận, người đàn ông kia dám
Khi đôi môi hơi lạnh của Lục Thiếu Phàm chỉ còn cách cô mấy millimet thì chợt dừng lại, không làm bước tiếp theo.



Mẫn Nhu khẩn trương nuốt nước miếng, theo ánh mắt của Lục Thiếu Phàm nhìn lại, ra là dây an toàn trên người vẫn chưa tháo ra đã cản trở kế hoạch của anh! ( =)) )



“Khụ khụ khụ, em xuống xe trước, anh cứ từ từ đi”



Nhẹ nhàng đẩy vẻ mặt ảo não của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu vội vàng cởi dây an toàn, vừa nói vừa mở cửa xe bỏ trốn mất dạng.



Lục Thiếu

Phàm nhìn người đi, xe trống không, kéo nhẹ caravat, cúi đầu nhìn chiếc

dây an toàn là đầu sỏ gây ra chuyện không khỏi thầm oán giận: “Người nào lại đi thiết kế thứ cản trở như vậy trên xe”



Vì chuyện xảy ra trên xe, nên không khí giữa hai người trở nên lúng túng, dọc theo đường đi không ai nói câu nào.



“Vào đi”- Lục Thiếu Phàm mở cửa, nói với Mẫn Nhu đang theo sau.



Cởi giày,

Mẫn Nhu đặt chân lên sàn nhà làm bằng gỗ, quan sát thiết kế trong phòng, oa một tiếng, vui mừng xoay người, thiếu chút nữa là tràn cả cõi lòng

Lục Thiếu Phàm (cái chỗ này ta chịu a >”"”



“Lục Thiếu Phàm, anh cũng thích cách trang trí địa trung hải sao?”



Cũng? Từ này dùng không sai!



Lục Thiếu

Phàm nhướng đuôi lông mày, chú ý tới biểu hiện của Mẫn Nhu, gương mặt

nhỏ đầy vẻ sung sướng mà quyến rũ khiến cho trái tim anh đập nhanh.



“Em

trước giờ vẫn rất thích có một căn hộ theo phong cách địa trung hải, một màu xanh thẳm lãng mạn rất ấm áp, trời và biển đều một màu, mặt trời

rực rỡ trên cao tỏa sáng thuần mỹ tự nhiên..”



Vẻ mặt Mẫn Nhu tựa như có ma lực, hấp dẫn anh, hận không thể đem toàn bộ thế giới dâng đến trước mặt cô, chỉ vì anh mà cười.



Mẫn Nhu vui

vẻ phấn chấn khoa chân múa tay nhìn nội thất. Từ sau lưng một cảm giác

ấm áp truyền tới, trên thắt lưng xuất hiện một bàn tay với khớp xương rõ ràng, chưa kịp ngạc nhiên đã bị anh ôm vào lòng.



“Em thích là được rồi!”



Gương mặt

anh tuấn của Lục Thiếu Phàm cọ vào đầu cô, xuyên qua lớp tóc dài, cô có

thể cảm nhận được môi của anh dừng lại nơi vành tai, hơi thở ấm áp như

có như không phả vào tai, mùi bạc hà thơm ngát bao lấy cơ thể cô.



Cơ thể Mẫn Nhu cứng đờ, Lục Thiếu Phàm đang tán tỉnh cô sao?



Ý nghĩ vừa

nảy lên đã khiến Mẫn Nhu sợ tới mức hai gò má phiếm hồng, mất tự nhiên

giãy giãy thoát khỏi sự kiềm chế ôn nhu của Lục Thiếu Phàm, bước lui

sang bên, ánh mắt mơ hồ nói: “Em mệt rồi, muốn đi ngủ”



Lục Thiếu Phàm nhìn bộ dạng co ro khẩn trương của Mẫn Nhu, trên gương mặt có chút bất đắc dĩ, thở dài nói: “Vậy em đi tắm đi, anh giúp em chuẩn bị cơm tối”



“Vâng!”



Có được sự

cho phép của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu quăng vali sang bên, cầm lấy áo

ngủ, lúc đậy hành lý lại vẫn liếc trộm Lục Thiếu Phàm, ngay sau đó liền

dùng tốc độ chạy nước rút 300m vọt vào nhà tắm.



Lục Thiếu

Phàm nhìn theo theo dáng vẻ Ô Quy khiếp sợ của cô vừa buồn cười vừa

giận, cũng không thể trách cô được, xoay người, cởi áo khoác xuống, cử

chỉ tao nhã đặt áo lên lưng ghế, cuộn ống tay áo lên bước vào phòng bếp.



Mẫn Nhu nằm

bên trong bồn tắm, để mặc cho nước ấm bao phủ cơ thể, nhìn bọt biển màu

trắng phiêu động trên mặt nước lại bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.



Chỉ cần rời khỏi Lục Thiếu Phàm, năng lực suy nghĩ của cô sẽ khôi phục bình thường, không chỉ nói vài ba câu vô nghĩa.



Cuộc hôn

nhân của hai người, cô không ngây thơ nghĩ Lục gia sẽ vui mừng đón nhận. Một chính trị gia tài năng lại đi kết hôn với một nữ minh tinh, đối với Lục gia thật khó tiếp nhận.



Bỏ qua vấn

đề dòng dõi, Lục gia là đại gia tộc cũng coi trọng công việc con dâu

đang làm đúng không? Nếu không phải thế, vì sao những người hẹn hò với

Lục Thiếu Phàm trước kia đều là danh môn thiên kim, đâu có người nào

làm trong giới nghệ sĩ?



Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập, chính trị gia sợ nhất là lên mấy tờ báo lá cải, gây

ra những lời gièm pha rất khó coi, tránh cản trở sự nghiệp



Nghĩ tới đó, Mẫn Nhu không khỏi lo lắng, hai tay vô thức chà vào cơ thể, suy nghĩ

lại tất cả về cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Thiếu Phàm.



Mẫn gia coi

như không nói tới, chỉ còn Lục gia, Lục Thiếu Phàm muốn thuyết phục chắc chắn sẽ tốn thời gian và sức lực, nhìn gian phòng tắm mới tinh này hoàn toàn chưa có ai dùng qua, tất cả đồ dùng đều mới, có lẽ cô là người đầu tiên chạm vào.



Chẳng lẽ đúng như cô đoán, Lục gia không cho cô vào nhà, cho nên Lục Thiếu Phàm mới đưa cô tới đây ở.



Nghĩ tới các vị trưởng bối Lục gia từ chối mình, gương mặt nhỏ nhắn sáng rỡ của Mẫn

Nhu xuất hiện thần sắc ảm đạm, cuộc hôn nhân này khó đến thế sao?



Lục Thiếu Phàm biết rõ khó khăn mà vẫn lấy cô, tâm ý của anh làm cô cho không thể dao động từ bỏ cuộc hôn nhân của họ!! Lục gia phản đối thì

sao, Mẫn gia cũng không xem trọng thì thế nào, mà cô có Lục Thiếu Phàm,

anh luôn ở bên chăm sóc cô, nếu lấy Kỷ Mạch Hằng ra để mà so sánh thì sự dịu dàng của Lục Thiếu Phàm đã cho cô dũng khí và kiên nhẫn.



Chế giễu,

lạnh lùng, khinh bỉ cô đều đã trải qua, cũng đã chết lặng. Sự kỳ vọng

đối bà Lục cùng lắm cũng chỉ như thái độ của bà Kỷ đối với cô.



Từ bồn tắm

đứng dậy, Mẫn Nhu kéo khăn tắm treo nơi vách tường, tâm trạng cũng thoải mái không ít, rời bỏ những suy nghĩ tiêu cực, cô tin cuộc hôn nhân này

so với ba năm gian khổ còn dễ dàng hơn, vì người đàn ông đó là Lục Thiếu Phàm không phải Kỷ Mạch Hằng.



Cửa phòng

tắm đột ngột mở ra, một chân Mẫn Nhu bước ra khỏi bồn tắm, khăn tắm vẫn

chưa kịp quấn vào người, hai mắt mở to, nhìn người đàn ông hét lên một

tiếng, vội vàng che đi cơ thể.



Lục Thiếu

Phàm tay cầm nơi vịn cửa, nhìn dáng vẻ chật vật của Mẫn Nhu không kiềm

được khóe miệng cong lên, hai mắt đen ẩn chứa vẻ cười ranh mãnh, chẳng

qua, anh không kịp cười, vì Mẫn Nhu hấp tấp lui ra sau, lòng bàn chân

trơn trượt cả người ngã vào bồn tắm.



“Cẩn thận!”