Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 7 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Lục Thiếu Phàm lo lắng nhắc nhở nhưng cũng không kịp, lúc hai mắt Mẫn Nhu nhắm lại thì anh vội vàng vọt vào phòng tắm.



“Phù phù!”



Bọt nước bắn tung tóe làm ướt cả một phần lớn nền gạch, bên trong bồn lại là một cảnh kiều diễm khác.



Cả cơ thể

Lục Thiếu Phàm cúi xuống một tay chống vào phía trên thành bồn tắm tay

còn lại giữ lấy đầu Mẫn Nhu đang hạ xuống, không để cô bị va đập.



Mẫn Nhu uống liền mấy ngụm nước, không chịu nổi ho khan vài tiếng, hai bàn tay trắng nõn bấu chặt lấy cổ Lục Thiếu Phàm như muốn tìm kiếm điểm tựa, không để bản thân rơi thẳng xuống nước.



Chiếc khăn tắm ở tay cô đã không cánh mày bay, bọt nước thưa thớt không thể che đi cơ thể trần trụi bóng loáng của cô.



Mẫn Nhu dần

dần quen với cảm giác bị sặc nước, đột nhiên cô phát hiện gì đó, ở dưới

nước là cơ thể không có mảnh vải che thân của mình. Hai mắt xinh xắn

trợn to, buông Lục Thiếu Phàm ra, sợ hãi dùng tay che đi cảnh xuân trước ngực.



Cơ thể với

những đường cong lồi lõm trầm mình trong nước, mái tóc quăn đen nhánh;

từng giọt nước không ngừng rớt xuống cổ tay anh, tựa như có lửa, mỗi lần rớt xuống đều như bị bỏng.



Lục Thiếu

Phàm nhìn gương mặt bối rối xấu hổ ảo não kia, yết hầu giật giật, không

nói gì, ánh mắt lo lắng dần dần tối sầm, càng lúc càng trở nên sâu thẳm khó dò.



Mẫn Nhu nhìn vào mắt Lục Thiếu Phàm, vẻ mặt sợ hãi nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ

xinh đẹp hấp dẫn, dáng vẻ ngượng ngùng khiến người ta càng rung động…



“Lục Thiếu Phàm…”



Giọng Mẫn

Nhu run run, tim đập nhanh giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực, vội vàng

muốn né tránh ánh nhìn nóng bỏng của Lục Thiếu Phàm.



Lục Thiếu

Phàm cúi thấp người rồi chậm rãi tiến vào trong bồn tắm lớn, dòng nước

ấm khiến áo sơ mi anh ướt đẫm dán chặt vào cơ thể để lộ từng đường tuyệt mỹ.



Một tay anh vẫn giữ lấy sau đầu cô, tay còn lại rút khỏi bồn tắm, vòng sau lưng cô khiến cô cùng mình ngồi giữa bồn tắm.



Lớp áo sơ mi cẳn bản không có tác dụng ngăn cản, Mẫn Nhu mở to mắt nhìn lồng ngực rõ ràng của Lục Thiếu Phàm, hoàn mỹ không tìm thấy chút tì vết, anh cúi

người từng chút một tiếp xúc với cơ thể cô, khiến cô sợ hãi run lên.



“Lục …”



Mẫn Nhu cả

người chấn động mạnh, quên cả việc phải đẩy Lục Thiếu Phàm ra, thẫn thờ

áp sát vào ngực anh, đôi môi kinh ngạc hé mở mặc cho cánh môi của anh

tùy ý dán lên đôi môi đỏ mọng trơn bóng của cô.



Bốn mắt nhìn nhau, Mẫn Nhu kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm, đôi mắt nhánh

thâm thúy của anh lóe lên tia cười nhạt rồi từ từ nhắm lại, hàng lông mi quét qua mặt cô tựa như lông vũ khiến cho cô ngứa ngáy trong lòng.



Loại cảm giác này thật kì diệu nhưng cũng thật tệ!! Nó khiến cô vừa lo sợ lại bất an muốn thoát khỏi lòng anh!.



Phía trên môi cô có vật gì đó mềm mại đang liếm nhẹ theo hình môi, một vòng lại một vòng nữa, qua lại chà xát liên tục



Cơ thể ngâm

trong nước nóng rang, ngay cả mặt cũng như bị lửa thiêu cháy, Mẫn Nhu

không chịu được vươn chiếc lưỡi đinh hương liếm liếm thì càng khiến cho

đôi môi trở nên bỏng rát.



Nhưng chưa

kịp chạm vào vành môi thì một luồng sức mạnh đã khóe chặt chiếc lưỡi của cô. Khi cô muốn ngăn cản đi cảm giác bất an thì có thứ gì đó chui vào

miệng, như có như không chạm vào miệng cô.



“ư..”



Tiếng rên rĩ nho nhỏ như một luồng kích thích, Lục Thiếu Phàm đỡ lấy đầu Mẫn Nhu ép

xuống, đầu lưỡi ấm áp mềm mại bắt đầu tìm kiếm chiếc lưỡi đang chạy trốn lung tung của cô, nước bọt ngọt ngào trao đổi qua lại, điên cuồng kích

thích lí trí của cô.



Hô hấp của

Lục Thiếu Phàm càng thêm nặng nề, hơi thở nóng hổi như lửa phả vào gương mặt đỏ bừng của cô, khiến cho trái tim cô càng hỗn loạn nhảy cẫng lên

vừa khẩn trương lại bất an.



Bàn tay thon dài đặt phía sau lưng bóng loáng nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận sự tiếp

xúc da thịt, tiếng than nhẹ từ nơi tiếp hợp giữa hai môi tràn ra.



Nước ấm dần

dần lạnh, cơ thể cô lại nóng như lửa, hai mắt mơ màn nhìn trần nhà màu

trắng, vô số luồng sáng bùng nổ trong đầu, cố gắng đón lấy chút lý trí

còn sót lại.



Cô như bị

dọa nạt, cố sức co người lại, thế nhưng anh không đồng ý, nhẹ đè trên

người cô khiến cho cô hoàn toàn bại lộ phía dưới anh.



Một luồng

hơi lạnh lẽo tựa như băng tập trung trên bộ ngực mềm mại của cô, Mẫn Nhu giật mình, trong cơ thể bắt đầu nhen nhóm một luồng cảm xúc vừa quen

vừa kích thích, sự kích thích này bị Lục Thiếu Phàm tạo ra rất mạnh

giống như muốn hạ gục cô, muốn cô mãi mãi trầm luân



Bên tai hơi

thở của đàn ông dồn dập khiến cô bừng tỉnh ý thức, lần thứ nhất tránh

khỏi đôi môi của anh, đầu ngửa ra sau, hai tay dùng sức đẩy.



“Lục Thiếu Phàm..”



Đừng như vậy…



Bàn tay anh

nhẹ nhàng đặt trước ngực cùng cô trầm luân trong cảm xúc, đôi môi rời

khỏi cánh môi sưng đỏ, đôi mắt đen như đang có lửa thiêu nhìn vào hai

mắt đang lấp lánh nước của cô, khàn giọng dụ dỗ:



“Đừng sợ..”



Cô như đóa

hỏa liên rực rỡ lẳng lơ, khi được anh sủng ái thì nở rộ toát lên vẻ

quyến rũ khiến anh bị mê hoặc không thể thoát ra được



Nụ hôn của anh lại hạ xuống, lướt xuống dưới, dừng ở trên xương quai xanh của cô và làn da thịt trắng nõn nóng bỏng.



Không muốn..



Mẫn Nhu cảm

thấy trời đất rung chuyển, trước sự dịu dàng của Lục Thiếu Phàm, cơ thể

cô không ngừng run rẩy, từ khóe mắt rơi xuống giọt nước mắt trong veo.



Giữa cô và Lục Thiếu Phàm vẫn chưa thân mật tới mức đó, làm ra chuyện này hoàn toàn là do dục vọng sai khiến, không, không thể…



Lúc cô muốn

phản kháng, trong đầu lại xuất hiện một giọng nói khác, mê hoặc ý thức

hỗn loạn trong cô: “Hai người là vợ chồng, chuyện như vậy là thiên kinh

địa nghĩa, hãy chấp đi”



Cả người cô

trước sự vuốt ve của anh mà mất đi sức lực, mềm mại tựa vào ngực anh,

phía dưới bụng cô có thể nhận thấy dục vọng cứng rắn của anh, khát vọng

như vậy khiến miệng cô đắng nghét khô khốc, không biết phải làm thế nào, từng đợt sóng từng xa lạ điên cuồng tràn vào não.



“Em không muốn”



Khi tất cả

mọi sợ hãi đều tập trung lên đại não, cô dùng toàn bộ sức lực liều mạng

đẩy Lục Thiếu Phàm, không quan tâm đến anh có khống chế nổi dục vọng

không, vội vàng che đậy cơ thể, sợ hãi nhìn vẻ chật vật của Lục Thiếu

Phàm khi bị cự tuyệt.



Do lực đẩy

Mẫn Nhu khá mạnh, Lục Thiếu Phàm rời khỏi bồn tắm, ngưng tất cả hành

động đứng sang bên, áo xốc xếch, ngay cả chiếc áo sơ mi ướt nhẹp cũng

chỉ còn hai nút áo đóng lại, lồng ngực trắng bại lộ giữa không khí



Đôi mắt đen nhuốm đầy dục vọng, bình tĩnh quan sát Mẫn Nhu như muốn thiêu cháy cô thành tro.



Vẻ mặt Mẫn

Nhu hoảng sợ, nhìn gương mặt lành lạnh và dáng vẻ chật vật của Lục Thiếu Phàm, nói không nên lời nào, chỉ có áy náy và xấu hổ.



Cô là vợ anh, cô không quên nhưng cô không thể chấp nhận được khi sự hiểu biết giữa hai người còn quá ít mà đã xảy ra quan hệ.



Cô sợ hãi, sợ hãi nếu giao bản thân cho Lục Thiếu Phàm, sau đó kết quả đối lấy chỉ làm cô hối hận vì chút xúc động của mình.



Đôi mắt đầy

kháng cự cụp xuống, Mẫn Nhu không biết nên đối mặt thế nào với Lục Thiếu Phàm, sợ anh sẽ giận và thất vọng, sợ anh vì sự cự tuyệt mà không quan

tâm cô.



Hoặc ngay cả chính cô cũng không rõ, từ lúc nào Lục Thiếu Phàm đối với cô đã không

còn là có cũng được mà không có cũng không sao.



Trong phòng

khách tiếng chuông điện thoại vang lên, sự ham muốn trong mắt Lục Thiếu

Phàm từ từ lui đi. Trước ánh mắt sợ hãi áy náy của Mẫn Nhu anh rất đau

lòng, bất đắc dĩ thở dài, cầm chiếc khăn tắm vừa rớt xuống đất đắp lên

trên cơ thể lạnh như băng của cô.



Dịu dàng vuốt ve hai gò má của cô, giọng nói khàn khàn hấp dẫn vang lên: “Anh đi nghe điện thoại”



Nhìn anh cả

người ướt nhẹp rời khỏi phòng tắm, Mẫn Nhu yếu ớt tựa vào bên trong bồn, trước ngực toàn ấn kí màu đỏ, trong lòng nói không ra cảm xúc.



Mặc xong áo ngủ, Mẫn Nhu trù trừ ở trong phòng tắm rất lâu mới mở cửa, nhìn xung quanh một lần rồi đi ra ngoài.



Lục Thiếu

Phàm không có trong phòng khách, Mẫn Nhu có chút bận tâm ngượng ngùng đi trước cửa, nhìn thấy vẫn có giày da đặt trên kệ mới thả lỏng.



Lục Thiếu

Phàm vẫn ở lại, không tức giận bỏ đi trong khi cô lại cự tuyệt anh. Mẫn

Nhu cắn đôi môi sưng đỏ, nghẹn ngào đi vào phòng khách. Thật ra cô cũng

không muốn thế nhưng do nó xảy ra quá nhanh. Bàn tay nắm lại buông ra,

ảo não thở dài ngồi xuống ghế salon.



Trong căn hộ có tiếng mở cửa phòng, trái tim Mẫn Nhu lại đập mạnh, hấp tấp quay đầu lại.



Lục Thiếu

Phàm đã thay xong bộ quần áo màu trắng ngà, quần màu vàng nhạt, nhưng

tóc vẫn còn ướt. Phía sau anh là nhà bếp, khi bước ra trên tay bưng hai

cái dĩa, đôi mắt thanh nhuận nhìn về phía Mẫn Nhu.



“Lại đây ăn cơm”



Suốt hai
Bảo mẫu nhắc Mẫn Nhu, đi trước cởi giày chỉ mang vớ vào đình ngồi xuống bên bàn trà bắt đầu dọn dẹp dụng cụ.



Lần đầu tiên thấy các vị tiền bối Lục gia Mẫn Nhu hơi khẩn trương, cẩn thận cởi giày đi nhẹ về phía Lục phu nhân, đến trước khay trà cũng không dám tự ý

ngồi xuống, tính chào hỏi Lục phu nhân thì bà lại mở miệng trước:



“Mẫn tiểu thư, nếu cô không ngại cứ gọi tôi một tiếng dì Lục, mạo muội mời tiểu thư tới xin cô đừng trách”



Thái độ

khiêm tốn khiến áp lực trong lòng Mẫn Nhu càng lớn, Lục phu nhân tuy ôn

nhu hiền hào nhưng lời nói sắc bén không hề thua kém bà Kỷ, nếu như đem

bà Kỷ so với Từ hi Thái hậu thì Lục phu nhân lại là Thái Hậu Hiếu Trang, tuy không sắc bén bằng bà Kỷ nhưng lại cơ trí, vô hình trung có thể tạo ra đòn sát thương cho đối thủ.



Chuyện cô và Lục Thiếu Phàm, Lục Thiếu Phàm không thể không nói qua với người nhà,

nếu không bà Lục cũng không chủ động tìm cô. Nhưng nếu biết sự thật, bà

Lục lại kêu cô gọi là dì điều này chứng minh Lục gia chưa thừa nhận cô

là con dâu sao?



Mẫn Nhu hơi nản lòng, không dám thể hiện ra mặt, thái độ lễ phép gọi một tiếng “dì Lục”, sau đó mỉm cười. :”Dì Lục cứ gọi cháu là Tiểu Nhu, không cần gọi là Mẫn tiểu thư đâu ạ!”



Bà Lục hiểu ý mỉm cười, bàn tay bạch ngọc chỉ vào chỗ đối diện. “Nếu Mẫn tiểu thư không chê thì ngồi xuống giùm bà lão này”



Thấy bà Lục

gọi mình như thế, Mẫn Nhu hơi lúng túng, cũng không dám không nghe lời

bà Lục, ngoan ngoãn ngồi đối diện khay trà, đợi bà Lục lên tiếng.



Bảo mẫu thu dọn xong thì bà Lục cũng dịu dàng cất giọng: “Dì Mai, dì lui xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với Mẫn tiểu thư”



“Vâng, phu nhân”



Bảo mẫu gọi

là dì Mai không nói thêm, bưng bộ trà xuống. Trong đình chỉ còn còn Mẫn Nhu và Lục phu nhân, Mẫn Nhu khẩn trương tới mức thở mạnh cũng không

dám.



Bà Lục thanh nhã mím môi, hai lúm đồng tiên như ẩn như hiện, cầm lấy ấm tử sa rót một chén trà đẩy tới trước mặt Mẫn Nhu: “Đây là do ta vừa ngâm, Mẫn tiểu thư nếu không ngại xin nếm thử”



Mẫn Nhu xưa nay không hiểu trà đạo, hơn nữa trà vào miệng cô như bò nhai mẫu đơn, phí của trời, giống như uống nước lọc.



Nhìn vẻ mặt

cười mỉm của bà Lục, Mẫn Nhu như đứng trên đống lửa ngồi trên đóng than, bưng chén trà nhỏ uống một ngụm, trước ánh mắt dò hỏi của bà Lục cô

nuốt xuống, xấu hổ hạ giọng nói: “Dì Lục, cháu không hiểu về trà, cho nên…”



Bà Lục nghe vậy hơi nhíu mi nhưng không có vẻ giận, chỉ an ủi cười: “Không sao, đây chẳng qua là sở thích thôi, không biết thưởng thức trà không có gì phải ngại cả”



Bà Lục hẳn

nhiên đang an ủi cô, nhưng ở trong tai Mẫn Nhu lại trở nên khó chịu, nếu nói bà Kỷ khiến cô mất mặt mũi thì bà Lục lại trấn áp tinh thần cô từ

trên cao.



“Nghe Thiếu Phàm nói, Mẫn tiểu thư cách đây không lâu đã đi Hollywood?”



Chuyện Mẫn

Nhu đi Hollywood ai cũng biết, trên tivi không nói nhưng báo chí cũng đề cập, nhưng khi bà Lục hỏi vậy lại khiến cô co ro, nguyên do là trong đó có liên quan Lục Thiếu Phàm.



“Vâng, mấy ngày trước có tham dự lễ trao giải dành cho phim ảnh”



Đối với sự khách sáo của Mẫn Nhu bà Lục không quan tâm, nhấp một ngụm trà nóng, mỉm cười nhìn Mẫn Nhu, ôn nhã nói tiếp: “Thiếu Phàm mấy ngày trước cũng trùng hợp đi LA, nói vậy chắc Mẫn tiểu thư cũng gặp Lục Thiếu Phàm?”



Bà Lục như

tự nhiên thăm hỏi nhưng khiến Mẫn Nhu lúng túng, vội vàng sắp xếp ngôn

từ suy nghĩ trả lời sao cho đúng, không để bà Lục giận dữ.



Bà Lục thầm thì ôn nhu nói: “Người trẻ tuổi cũng nên quen nhiều bạn bè, Thiếu Phàm bận công việc cả ngày

ngay cả bạn bè cũng không có. Ta cũng đã dặn nó rất nhiều lần, bảo người còn trẻ nên tham gia nhiều thứ. Lúc này có thể quen được một người tri

thức lễ nghĩa như Mẫn tiểu thư thì lão bà cũng yên tâm, ít nhất tên tiểu tử đó cũng không phải cá gỗ”



Mẫn Nhu nghe những lời tâm sự của bà Lục không hiểu, chỉ phối hợp nói: “Dì Lục quá khiêm tốn rồi, thanh niên tài cao như Lục Thiếu Phàm không biết có bao nhiêu danh môn tiểu thư muốn gả”



Dĩ nhiên cô lúc này không dám nói mình là vợ Lục Thiếu Phàm tránh nghịch phải mông cọp, chọc giận bà Lục, không có gì vui.



Bà Lục ưu nhã cười khẽ, nghe Mẫn Nhu tán dương Lục Thiếu Phàm cũng không đắc ý, đem chén trà đặt xuống, tò mò hỏi: “Nghe nói, Mẫn tiểu thư từng gặp qua Tạ tiểu thư?”



Tạ tiểu thư? Trí nhớ lui về nửa tháng trước, ở tiệm cà phê vô tình gặp Lục Thiếu

Phàm, lúc đó có thành nữ trung hào kiệt làm lá chắn ngăn cản Lục Thiếu

Phàm hẹn hò.



“Vâng, từng gặp một lần”



Nghe Mẫn Nhu thừa nhận, Bà Lục hài lòng nhướng mày, đôi mắt xinh đẹp hơi cười liếc

nhìn hai tay để trên gối của Mẫn Nhu đang tạo thành quả đấm.



“Tạ

tiểu thư là cô gái tốt mà ta đã chọn lựa trong ngàn vạn người cho Lục

Thiếu Phàm, dù sao cũng là du học trở về, là người đứng đắn, có giao

giáo, cùng Lục Thiếu Phàm môn đăng hộ đối. Gần đây, Lục Thiếu Phàm lại

bận rộn công việc, lạnh nhạt với người ta, Mẫn tiểu thư nếu có cơ hội

nên khuyên nhủ Lục Thiếu Phàm thay lão bà này, tuổi cũng không nhỏ cũng

nên bàn chuyện hôn sự.”



Bà Lục nói

xa nói gần không chỉ châm chọc Mẫn Nhu, cũng muốn khiến cô liên quan

vào, chỉ cần một gậy mà lật tung thuyền, không thể không nói cô bị Mẫn

Tiệp làm cho liên lụy.



Sắc mặt Mẫn Nhu khiêm tốn nhưng da lại méo mó, đầu gối tựa trên nệm da hơi biến hình nhưng cô vẫn cố nén cười gượng: “Thiếu Phàm là người trưởng thành, dì cũng biết chuyện tình cảm nên thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn nếu không sẽ phản tác dụng.”



Bà Lục không ngờ Mẫn Nhu lại chống đối, nụ cười trên mặt cứng đờ, không che giấu nổi vẻ giật mình nhưng lại thư thả nói tiếp: “Lời của Mẫn tiểu thư nói rất đúng, nhưng nếu xử lí theo tình cảm về sau người chịu thiệt là mình, ta có nên phản đối không?”



Nhìn vào ánh mắt sâu xa của bà Lục, Mẫn Nhu liền cảm thấy rất chật vật giống như bị

ánh mắt tinh nhuệ của bà Lục nhìn thấu từng chút một, không biết nên trả lời ra sao.



Bà Lục xem

như không thấy dáng vẻ khổ sở của Mẫn Nhu, chỉ im lặng nhấp chén trà từ

từ thưởng thức, bên trong đình tỏa ra một luồng không khí bất thường



“Xèo xèo…”



“Xèo xèo..”



Một tiếng

động nhỏ cổ quái phá vỡ sự yên tĩnh trong đình, Mẫn Nhu mơ màng chớp mắt không dám ở trước mặt bà Lục vô lễ nhìn quanh.



“Xèo xèo…”



Mẫn Nhu có hơi đau đầu là tiếng gì vậy, giống như tiếng chuột kêu, nhưng ban ngày ban mặt con chuột nào dám ra ngoài?



Bà Lục để tách trà xuống, nhìn về phía sau lưng Mẫn Nhu, khóe môi giãn ra mỉm cười đầy yêu thương, thân mật kêu: “Đậu Đậu, có phải nhớ bà nội không? Lại đây?”



Đậu Đậu, là đứa trẻ cô vừa nhìn thấy ở trước nhà sao?



Mẫn Nhu quay đầu nhìn theo đôi mắt hiền lành của bà Lục, một đứa trẻ cuộn mình trong tấm thảm, hai đôi chân nhỏ đạp loạn bò lên thảm.



Đôi chân

trắng như tuyết nhảy lên nhả xuống trên tấm nệm nhung, cơ thể bé nhỏ

chạy về hướng bên khay trà, hai cánh tay ngắn ôm một con chuột lông xù

màu vàng thi thoảng phát ra tiếng kêu xèo xèo



“Cháu ngoan đến đây với bà nào!”



Gương mặt

của bà Lục lúc nãy khi nhìn Mẫn Nhu như miên lý tàng châm, vừa nhìn thấy kim tôn bảo bối liền cười không khép miệng, là một bà nội hiền lành.



Đậu Đậu chần chừ bước chậm lại, chiếc răng trắng nhỏ cắn môi hồng, hai hàng lông mày rối rắm chau lại nhau, đôi mắt đen sáng như ngọc nhìn Mẫn Nhu và bà

Lục, cuối cùng lại nhìn về phía Mẫn Nhu.



Mẫn Nhu có

thể thấy ánh mắt của đứa trẻ dừng trên người mình hơi luống cuống, bối

rối nhìn bà Lục. Sắc mặt bà Lục không phải tốt lắm, nụ cười yếu ớt mất đi, nhàn nhạt cầm tách trà xuống.



Đậu Đậu đột

nhiên vươn tay đặt con chuột lông mau vàng để vào tay Mẫn Nhu, hai bàn

tay mũm mĩm cầm lấy tay kia Mẫn Nhu bảo cô sờ đầu nó, trên gương mặt bầu bĩnh nở nụ cười thuần khiết.



NHìn đôi mắt đen to tròn và nụ cười Mẫn Nhu cũng bị sự thuần khiết chân thật làm cho rung động, làm theo đứa trẻ, nhẹ nhàng mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền,

theo bàn tay nó vuốt ve con vật màu vàng, không quên tán dương: “Rất dễ thương”



Hai mắt Đậu

Đậu sáng như sao, chớp chớp hàng lông mi dày nhẹ nhàng run lên, hai má

phấn hồng, ánh mắt sung sương, bàn tay nhỏ bụ bẫm giữ lấy tay Mẫn Nhu

tính bò lên người cô.



“Đậu Đậu, không được làm loạn”- Giọng bà Lục trở nên nghiêm khắc, đôi mắt ôn hòa cũng có chút không hài lòng, nhìn chằm chằm hành động của Đậu Đậu cau mày lại.



Mẫn Nhu bị kẹp ở giữa, nửa ôm đứa trẻ ngồi trên người mình, còn lại đang ngồi trên thảm ôm lên



“Đậu Đậu, nếu không ngoan, tối nay ba ba cháu sẽ không tới”



Quả nhiên

nghe tới hai chữ ba ba, hai mắt Đậu Đậu sáng lên, rõ ràng ba ba có sức

hấp dẫn lớn, nó hướng đôi mắt mâu thuẫn về Mẫn Nhu vặn vẹo đôi chân mày

thanh tú như suy nghĩ nên chọn hay bỏ cái gì. Tựa như tiểu đại nhân,

thật đáng yêu và thông minh.



“Đậu Đậu”



Khi bà Lục

lại kêu to, Đậu Đậu cắn môi quyết định, tự giác rời khỏi người Mẫn Nhu,

đón lấy con chuột chạy như điên về phía bà Lục.



“Đến với bà nào!”



Bà Lục gần gũi ôm lấy Đậu Đậu, hôn lên hai chiếc má bầu bĩnh, cọ cọ mặt vào đầu Đậu Đậu, dịu dàng nói: “Đậu Đậu nhớ ba có đúng không?”



“Dạ”



Chiếc đầu

nhỏ gật gật, trong mắt lóe lên tia sáng chân thành. Lúc ở trong lòng bà

Lục vẫn không quên liếc trộm Mẫn Nhu, cùng với con chuột trong lòng cũng dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn Mẫn Nhu.



Nhìn hai người thân thiết, Mẫn Nhu cũng cảm thấy rỗi rãnh, nhưng tốt nhất không

nói chen, dù sao trong mắt bà Lục cô chỉ là kẻ ngoài cuộc, nói quá nhiều lại bị hớ.



“Đậu Đậu, hôm nay có khách tới cha, Đậu Đậu mau nói cho cô biết, ba Đậu Đậu tên gì?



Bà Lục cưng chiều siết chặt má phấn Đậu Đậu, đem Đậu Đậu ôm vào lòng, khóe mắt mỉm cười liếc nhìn Mẫn Nhu.



Mẫn Nhu để

tách trà xuống, duy trì nụ cười, cùng phối hợp với đứa trẻ tỏ vẻ tò mò,

nhìn Đậu Đậu ngoan ngoãn nằm trong lòng bà Lục.



Đậu Đậu thấy ánh mắt tha thiết của Mẫn Nhu, gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa tự hào

cười, đôi mắt đen long lanh vuốt lông con vật, rung đùi đắc ý cao giọng

nói:



“ba ba tên là Lục Thiếu Phàm”