Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 8 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


“Mẫn Tiểu thư ăn cơm tối rồi hãy về, đúng lúc Tạ tiểu thư cũng tới, hai người có thể hàn huyên một chút”



Bà Lục ôm lấy đứa bé, nhàn nhã đi về trước, quay đầu nhìn về phía Mẫn Nhu khách sáo nói.



Khóe môi Mẫn Nhu khô khốc khẽ giật giật nhưng không thể nặn ra nổi nụ cười, luồng

ánh sáng rực rỡ của mặt trời như biến mất khỏi hoa viên chỉ còn lại bóng đen tối tăm



“Không cần đâu ạ, cháu còn có việc không dám quấy rầy”



“Mẹ!”



Một âm thanh chát chúa từ phía đầu vai Bà Lục cất lên, Mẫn Nhu nhìn người nằm trên

vai bà Lục, khóe môi cô nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt khổ sở mà nhận ra gì

đó.



Đôi mày

thanh tú kia rất quen thuộc, vì nó giống như Lục Thiếu Phàm từ một khuôn mà ra, thật buồn cười cô lại còn vắt óc suy nghĩ xem mình đã thấy ở

đâu.



Bà Lục cũng nghe tiếng Đậu Đậu gọi Mẫn Nhu, vờ giận vỗ nhẹ mông Đậu Đậu, giáo huấn: “Đậu Đậu, không được thiếu lễ phép, mau xin lỗi cô”



Không phải

con do mình ra lại gọi mình là mẹ, không sao coi như đứa trẻ nhận nhầm

người. Nhưng đứa trẻ này lại là con của chồng, làm vợ như cô bị một đứa

trẻ không phải con mình gọi mẹ, trong lòng cảm thấy không thoải mái.



Bà Lục cũng

không thật sự muốn giáo huấn Đậu Đậu, chỉ muốn nhắc nhở thân phận của

Mẫn Nhu, để cô biết khó mà lui. Biết rõ đây là kết cuộc bà Lục đã giăng

sẵn để cô nhảy vào, khi biết rõ chân tướng, cô vẫn dao động, khi nhìn

thấy đứa bé trai đáng yêu xuất hiện cô không nhúc nhích được.



Mẫn Nhu cứng đơ nhẹ nhàng kéo khóe môi, giải vây nói: “Dì Lục, trẻ con không hiểu chuyện, ai cũng có thể gọi sai mà”



Trên gương mặt bà Lục nở nụ cười ưu nhã, nhìn Mẫn Nhu cố ý không để tâm đến vẻ mặt khó coi của cô, nói: “Đúng vậy, dạo này người lớn cũng không hiểu chuyện, không nghe trưởng bối khuyên can, tự ý làm bậy huống chi là một đứa trẻ”



Giọng nói

của Bà Lục nhấn xuống đầy cảm khái khiến cho bàn tay tính cầm lấy giỏ

xách của Mẫn Nhu hơi chậm lại, hàng lông mi cụp xuống che đi đôi mắt đen không còn nhìn thấy rõ, khóe môi khổ sở cong lên.



Thì ra, sự kết hợp giữa cô và Lục Thiếu Phàm, ở trong mắt người khác lại sai lầm đến thế.



Đi ra trước

khu biệt thự vẫn là khung cảnh giống như trước nhưng tâm trạng người

thưởng thức đã khác hẳn. Mùi hoa xung quanh chỉ khiến cho hai bên thái

dương cô nhói đau, cảm giác khó chịu khiến cô bước đi không dừng lại.



“Dì Lục, cháu đi..”



Mẫn Nhu đang muốn cáo biệt thì tiếng cửa sắt va chạm lại vang lên cắt đứt lời cô,

đồng thời nó cũng thu hút sự chú ý của cô và bà Lục.



Cửa sắt bị

đẩy ra, một bóng người cao ráo ưu nhã đập vào mắt. Bộ đồ tây màu đen, áo sơ mi trắng như tuyết, gương mặt anh tuấn thanh nhã như trước nhưng lúc này khi cô nhìn thấy lại thật chua chát trong lòng.



Lục Thiếu

Phàm vội bước tới, hơi thở dồn dập, gương mặt lành lạnh căng thẳng nhìn

thấy Mẫn Nhu thỉ trở nên nhu hòa mấy phần, lúc dừng lại trên gương mặt

thanh nhã của bà Lục thì lông mi nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.



“Mẹ, con đã nói đừng quấy rầy cô ấy mà?”



Giọng Lục Thiếu Phàm có chút cứng nhắc chất vấn bà Lục , trong đôi mắt đen sáng rực bày ra vẻ lạnh lẽo.



Bà Lục không ngờ Lục Thiếu Phàm lại dùng thái độ này nói chuyện với mình, sắc mặt

đột nhiên sa sầm, môi đỏ mọng mím lại, trên gương mặt thanh lịch là vẻ

bất mãn lên án con mình.



“Đây là thái độ nói chuyện của con với mẹ sao?”- Nhẹ nhàng trách, không hề nghiêm nghị hay tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ liếc mắt nhìn sang Mẫn Nhu không hề lên tiếng câu nào, vỗ lưng Đậu Đậu nói: “Mẹ mời Mẫn tiểu thư về nhà ăn cơm chung một bữa có gì không đúng? Chẳng lẽ còn phải đợi con đồng ý sao?”



Mẫn Nhu nhìn hai mẹ con vì cô mà giương cung vung kiếm, cảm giác trong lòng nói

không nên lời. Ý của bà Lục quá rõ ràng, chuyện cô và Lục Thiếu Phàm qua lại không được sự ủng hộ của trưởng bối Lục gia, đừng nói gì tới kết

hôn chung sống.



“Thiếu.. Lục Thiếu, Dì Lục chỉ mời em ở lại ăn cơm, không có ý gì khác đâu”



Mẫn Nhu cố

thản nhiên mỉm cười, tỏ vẻ thoải mái giải thích nhưng lại khiến cho

gương mặt tuấn tú lãnh đạm của Lục Thiếu Phàm trong chớp mắt lạnh đi vài phần, môi mím lại, Mẫn Nhu biết đó là biểu hiện không vui của anh.



Nhưng mà, cô có thể làm được gì?



Chẳng lẽ báo với Lục Thiếu Phàm, nói bà Lục chia rẽ họ? Sau đó chỉ trích Lục Thiếu

Phàm, hỏi anh tại sao có con mà không cho cô biết?



Nếu như là

ba năm trước, Mẫn Nhu sẽ không chút do dự bình tĩnh bỏ đi, nhưng Mẫn Nhu của bây giờ đã đánh mất nhiều thứ, từng trở nên thật hèn mọn. Đứng

trước tình cảm cô đã không thể bình tĩnh nữa.



So với mẹ

của Kỷ Mạch Hằng vừa hà khắc lại khó khăn, bà Lục lịch sự ôn nhã nhưng

ảnh hưởng tới cô rất mạnh, khiến cho cô ngay cả một giây đứng ở Lục gia

cũng không muốn.



“Cháu còn có việc, không thể ở lâu, dì Lục, tạm biệt”



Mẫn Nhu

nghiêng người cúi chào bà Lục, không hề nhìn lấy Lục Thiếu Phàm một lần, trong lòng nặng trĩu bước vội vàng ra khỏi cổng lớn



Cánh tay

mảnh khảnh đột nhiên bị giữ chặt, không cho phép cô hèn yếu bỏ chạy, mùi hương bạc thanh thuần đánh vào hơi thở của cô, tựa như một trận tuyết

lạnh đổ xuống đầu khiến cô không nhịn được run rẩy



“Để anh đưa em về nhà”



Giọng nói

réo rắt mà dịu dàng cất lên bên tai, mang theo sự yêu thương, bàn tay

khô ráo ấm áp của anh cầm lấy bàn tay nhở bé sớm đã chết lặng của cô,

nhẹ nhàng xoa bóp như muốn dùng ấm áp xoa dịu trái tim lạnh lẽo của cô.



Mẫn Nhu

ngước mắt, nhìn sâu vào đôi mắt đen thâm tình ôn hòa, Lục Thiếu Phàm

thấy cô sững sờ, khẽ nâng khóe môi, tay nắm chặt tay, nói lại: “Anh đưa em về nhà”



Về nhà?



Hình ảnh

ngôi nhà theo phong cách Địa Trung Hải ánh lên trong đầu, Lục Thiếu Phàm nói là nhà của anh và cô, chưa từng có sự can thiệp của Lục gia, chỉ

thuộc về hai người họ.



Sự dịu dàng

quá mức của Lục Thiếu Phàm khiến cô thực không muốn rời xa thứ hạnh phúc anh mang lại, cho nên mới vì anh mà mâu thuẫn như thế.



Mẫn Nhu nắm

lấy bàn tay to của anh, nhìn đôi mắt của anh đột nhiên trở nên sáng rực, khóe môi từ từ nâng nhẹ, không còn vẻ miễn cưỡng đầy khổ sở, mà trở nên điềm tĩnh ôn hòa.



“Ba ba về rồi, Đậu Đậu muốn làm gì?”



Một luồng âm thanh vô cùng thân thiết vang lên như lưỡi dao sắc nhọn cứa rách vào giữa Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu .



Nụ cười bên

môi Mẫn Nhu trở nên cứng đơ, nhìn đứa nhỏ đáng yêu như tiểu đồng tử nhảy từ trên người bà Lục xuống, vẻ mặt hi vọng chạy về phía Lục Thiếu Phàm, trong lòng buồn bực khó chịu.



“Ba ba, ôm con”



Cả người

tròn xoay như nắm gạo nếp cọ vào chân Lục Thiếu Phàm, hai bàn tay mũm

mĩm cào ào chiếc quần tây của Lục Thiếu Phàm, đôi môi hồng nhỏ nhắn có

vẻ ủy khuất, hai mắt to tròn xinh đẹp như lưu ly khẽ chớp, lông mi chớp

theo, đáng thương ngẩng đầu nhìn ba của nó không như mọi ngày cúi người

ôm lấy nó.



“Ba ba, ba ba”



Tiếng gọi bi ai nức nở vang lên, trong lòng Mẫn Nhu như bị một nhát búa giáng xuống
tiên của Lục Thiếu Phàm như mũi tên nhọn xuyên qua cơ thể cô, cả người

run bắn, từ từ giương mắt thấy được sự ưu thương trong mắt anh cũng nhìn thấy tình yêu anh dành cho cô.



Cô cùng Lục

Thiếu Phàm chẳng qua chỉ vì lợi ích mà kết hợp, không liên quan đến tình cảm. Lúc này, mới nhận ra tình cảm của cô dành cho anh đã sớm vượt qua

dự đoán. Nghĩ tới người phụ nữ giúp anh sinh ra đứa trẻ trong lòng như

có một cái gai sâu hoắm không chạm vào thì không sao, chạm vào lại đau

vĩnh viễn không thế lấy nó ra.



Mẫn Nhu hít sâu, mặc cho anh nắm lấy tay cô, ánh mắt lãnh đạm nhìn lên bia mộ lạnh giá.



Trên chiếc

bia làm bằng đá cẩm thạch có hai bức hình, một nam một nữ. Người đàn ông trong tấm ảnh còn rất trẻ, lông mi tuấn tú, ngũ quan sạch sẽ, nụ cười

anh khí khá giống Lục Thiếu Phàm, nhưng khí chất lại không giống Lục

Thiếu Phàm, người đó có vẻ tràn ngập tinh thần, phấn chấn.



“Lục Thiếu

Phong” ba chữ khắc trên bia mộ, Mẫn Nhu liền sững sốt nhìn sang tấm hình còn lại, một cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, đôi mắt đen nhánh lanh

lợi giống như là..



Mẫn Nhu bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện nhìn Lục Thiếu Phàm, ánh chỉ kéo nhẹ khóe môi,

ánh mắt xa xăm nhìn lên bia mộ, nỗi đau đớn vô tận lan tràn trong đáy

mắt.



“Thiếu Phong, Tư Tình đây là chị dâu của hai người, Mẫn Nhu”



Trên đường

về hai người không ai nói gì, Lục Thiếu Phàm nắm tay cô siết chặt, Mẫn

Nhu đau đớn nhưng không dám nói, bởi vì cô có thể nhận thấy anh đang

kiềm chế không để bản thân run rẩy.



Lục Thiếu

Phàm, anh không để cho An Viễn Nam nhắc đến Lục tứ là vì người đó là em

trai anh? Người đó, đối với anh là người rất quan trọng, người đó chính

là Lục Thiếu Phong sao?



Bức hình hai người còn trẻ nằm trên bia mộ hiện lên trong đầu, Mẫn Nhu lo lắng nắm

tay Lục Thiếu Phàm, anh khẽ khựng người nhưng không nhìn cô chỉ là bước nhanh hơn.



Bầu trời dần sáng, gió lạnh thổi qua mặt nhưng cô đã không còn cảm giác được, nhìn

theo dáng người cô độc của Lục Thiếu Phàm, cô muốn chạy tới ôm lấy anh

cho hắn chút hơi ấm.



Trong xe im

lặng, không khí đặc quánh chỉ có tiếng thở của hai người, qua gò má Mẫn Nhu nhìn về phía Lục Thiếu Phàm, dáng người nho nhã bao phủ một lớp màn xa lạ, hai bàn tay to nắm chặt tay lái như đang cố kiềm chế gì đó.



“Bốn năm trước, Thiếu Phong đã hi sinh trong một lần làm nhiệm vụ”



Mẫn Nhu

không ngờ Lục Thiếu Phàm lại mở lời, kinh ngạc nhìn theo anh. Vẻ mặt Lục Thiếu Phàm toát lên sự đau khổ, hai hàng lông mày thanh mảnh uốn nếp,

đôi mắt đen vẫn dịu dàng lại âm u giống như đang trốn tránh gì đó.



“Chỉ còn một tháng, nó sẽ theo Bộ Binh đặc chủng giải ngũ..”- Hai tay Lục Thiếu Phàm trắng bệch, từng lời nói ra cũng đều phải cố hết sức khiến tim Mẫn Nhu đau nhói.



“Nó

chỉ cần bàn giao công việc là được, sau đó an tâm chờ điều về thành phố

A, trở về bên cạnh người vợ đang mang bầu chín tháng, nhưng mà…”



Giọng nói Lục Thiếu Phàm trở nên nghẹn ngào, gương mặt tuấn tú đầy vẻ trầm tư tự trách: “Nhưng anh chỉ vì những thứ trước mắt, để cho Thiếu Phong đang không được khỏe đi bộ đội, hoàn thành nhiệm vụ lần cuối trước khi nó giải ngũ…”



“Không cần kể tiếp!”



Mẫn Nhu lên

tiếng ngăn lại, tay vươn ra bao phủ lấy mu bàn tay không còn hơi ấm của

anh, như sợ hãi gì đó, vuốt nhẹ giống như trước đây anh làm, mang lại ấm áp cho Lục Thiếu Phàm.



“Thiếu Phong không về, Tư Tình rất lo lắng, người trong nhà cũng gạt cô ấy,

mãi đến một ngày, sắc mặt cô ấy tái nhợt xỉu ngay bên cạnh điện thoại.

Sau khi đưa cô ấy tới bệnh viện mới biết cô ấy đã nghe lén chuyện điện

thoại đi bộ đội.”



“Lục Thiếu Phàm..”



Cô không

biết nên an ủi anh thế nào, đối với Lục Thiếu Phàm mà nói đau khổ nhất

là phải nhớ lại, giống như cô không muốn nhớ tới mẹ mình, Lục Thiếu

Phàm làm sao không muốn quên đi nó nhưng cảm giác áy náy, tự trách bản

thân đã ép anh tới không thể thở.



“Tư Tình sau khi sinh bị rong huyết, nhóm máu Orh không thể tìm thấy trong kho máu, sau đó…”



Giọng nói

khản đạc ẩn chứa nỗi đau sự tuyệt vọng cùng cực, lòng Mẫn Nhu xoắn chặt

khó chịu không thể thở nổi, dùng hết sắc, nắm lấy tay anh muốn giảm bớt

đi cảm giác tự trách nơi Lục Thiếu Phàm.



“Bốn năm rồi, anh chưa từng tới một lần, chỉ sợ Thiếu Phong chỉ trích, sợ Tư Tình oán giận anh”



Bên trong xe mờ ảo, cô không thể nhìn thấy nỗi đau trong mắt anh, nhưng tay đặt sau

lưng anh có thể cảm nhận được cơ thể cứng ngắc. Anh mọi khi cao quý ưu

nhã, tác phong nhanh nhẹn chẳng qua chỉ để che dấu đi mặt yếu ớt của bản thân.



Nếu như không phải cô muốn bỏ đi, muốn chạy khỏi thế giới của anh, Lục Thiếu Phàm cũng sẽ không phải đau khổ như thế?



Một người

đàn ông vân đạm phong khinh, chưa từng biết đến đau khổ, anh lúc nào

cũng đứng trên cao, hướng mắt nhìn hỉ nộ ái ố của kẻ khác..



Không kiềm được muốn tới gần anh, xua đi mọi bi thương cùng đau khổ.



Mẫn Nhu lặng lẽ nghiêng người, kề sát anh, bàn tay nhỏ bé không đặt trên mu bàn tay

mà nhẹ nhàng lau gương mặt anh, ép đầu anh đến gần mình, dù cho cô không xứng với lời cam kết cả đời của anh, nhưng lúc này cô cũng muốn mang

đến anh sự quan tâm



Hái mắt

hướng ra bên ngoài xe, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cao lớn của Lục

Thiếu Phàm, anh lại vòng lấy eo vùi đầu vào cổ cô. Mái tóc quăn rũ xuống bên cổ, một luồng hơi ấm áp lướt quá, Mẫn Nhu thoáng ngẩn người, bàn

tay nhỏ bé xoa nhẹ bờ lưng cô độc của anh.



Nếu như Lục

Thiếu Phàm chỉ muốn trói chặt cô, như vậy anh đã làm được, bắt đầu từ

nơi này từ thời khắc này không còn gì khiến cô dao động rời khỏi anh.



Người của

Lục gia phản đối thì sao? Dù tham mưu trưởng chỉa súng về phía cô, cô

cũng không buông Lục Thiếu Phàm, cô ngưỡng mộ sự vĩ đại của anh, cũng

đau lòng vì nỗi bi ai trong anh, dù không yêu thì cũng thích?



Buông tay

bước qua, quay người lại, mới nhận ra thời gian ba năm, mất đi tình yêu

với Kỷ Mạch Hằng nhưng đổi lấy sự quan tâm cả đời của Lục Thiếu Phàm. Sự quan tâm này, cô muốn dùng cả đời để trải nghiệm, cùng Lục Thiếu Phàm

xây dựng xây dựng hạnh phúc thuộc về hai người, từ từ bồi đắp từng chút

một.



“Lục Thiếu Phàm, ngày mai… chúng ta cùng nhau về Mẫn gia đi”



Xe đi tới căn hộ thì Mẫn Nhu mở miệng, khẩn trương nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm, trong đôi mắt xinh đẹp đều là sự nghiêm túc.



Gương mặt

Lục Thiếu Phàm khẽ nghiêng qua, trên gương mặt tuấn tú của Lục Thiếu

Phàm vẻ lo lắng tan đi thay vào đó là sự lạnh nhạt, anh đưa tay tự

nhiên vén mái tóc quăn ra sau tai của cô, chăm sóc chu đáo như thế khiến cô cảm động.



Anh dịu dàng nhìn sâu vào mắt cô, ôn nhu cười một tiếng: “Được”



Mẫn Nhu thở hắt một tiếng đầy thư thái, quay đầu cười nhạt, tỏ vẻ thoải mái nháy nháy mắt, làm nũng vòng lấy tay Lục Thiếu Phàm.



“Đến khi anh gặp cha vợ thì đổi ý sẽ không kịp nữa đâu!”



Đô cong trên môi Lục Thiếu Phàm mở rộng, đôi mắt đen thâm tình nhìn cô mỉm cười khẩn trương, nghiêng người ôm lấy dáng người nhỏ nhắn mềm mại của cô, tựa

như trấn an nỗi lo sợ trong cô



“Lấy Mẫn Nhu, cả đời Lục Thiếu Phàm này sẽ không hối hận”