Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 61 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


“Mọi người cứ nói chuyện trước đi, chúng tôi đi trước”



Rất may liền phát hiện sự bất thường của bầu không khí, mấy vị quan viên đều đưa mắt nhìn nhau nói vài câu khách sáo với Diệp Vân Thao rồi lảng đi nơi khác

tán gẫu.



Diệp Vân

Thao cũng không nhắc tới Mẫn thị, chào tạm biệt đồng nghiệp, ánh mắt

thân thiết nhìn Mẫn Nhu, nhìn cách ăn mặc không phù hợp của cô ông cũng

không nói gì.



“Mang thai nên chú ý, về sau cố gắng đừng đến nơi quá đông người”



“Dạ, cháu sẽ cẩn thận, cậu đừng lo mà!”



Mẫn Nhu tựa

vào ngực Lục Thiếu Phàm, giọng nói cười khe nũng nịu, dáng vẻ hạnh phúc

của một người con gái. Lục Thiếu Phàm dung túng cúi đầu nhìn cô, gương

mặt anh tuấn hết sức sung sướng, cứ như vậy ôm lấy Mẫn Nhu xem như một

sự hưởng thụ.



Diệp Vân

Thao vui mừng nhìn hai người, chỉ nhắc nhở Lục Thiếu Phàm vài câu, khi

thấy có người muốn tới cùng ông nói chuyện liền đi trước nghênh đón, để

lại không gian cho hai người Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm.



“Lần sau phải kêu cậu em giáo dục Đậu Đậu, đem cách suy nghĩ thiện giải nhân ý (am hiểu lòng người) phát dương quang đại”



Lục Thiếu Phàm nghiêm túc nói ra ý định của mình, Mẫn Nhu cười giận đánh vào ngực anh, trêu đùa nói:



“Em cảm thấy anh gọi một tiếng cậu so với em nghe còn thân mật hơn”



“Cậy em bây giờ là đại hồng nhân, anh cũng nên nịnh nọt chứ?”



Mẫn Nhu cười không ngừng nhìn Lục Thiếu Phàm, không để ý tới những ánh mắt khác

thường ở yến tiệc, để mặc anh vây chặt lấy cô, đưa cô đến một góc an

tĩnh.



“Đi sang đó nghỉ ngơi một chút”



Lục Thiếu

Phàm bảo nhân viên phục vụ kiếm một tấm nệm êm kê sau ghế, rồi mới an

tâm để Mẫn Nhu ngồi xuống. Cảm giác được che chở thật khiến Mẫn Nhu rung động, một người ở trong mắt những người bên ngoài là cao cao tại thương kỳ thật cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, sự bình thường này

mang đến niềm hạnh phúc mà chỉ mình cô biết


mình không chịu nổi sự lạnh lùng đó, sẽ trở thành Diệp Thư Khinh thứ

hai, cuối cùng chết đi trong im lặng.



May mắn, cô

gặp Lục Thiếu Phàm, có lúc cô cảm thấy may mắn, may mắn vì Kỷ Mạch Hằng

không yêu, may mắn anh ta chỉ yêu Mẫn Tiệp, mới giúp cô quyết tâm đem

mình giao cho Lục Thiếu Phàm, còn quý trọng hạnh phúc bây giờ hơn.



Ba người ai cũng không nói gì, Mẫn Nhu tính tìm cớ bỏ đi thì nghe giọng Lục Thiếu Phàm vang lên sau lưng:



“Tiểu Nhu, sao em lại đi vào đây?’”



Bàn tay

trắng nõn để lên vai, Mẫn Nhu quay đầu, nương theo mùi hương bạc hà thơm ngát cô tựa người vào sau Lục Thiếu Phàm, không mai theo vẻ làm dáng.



Lục Thiếu Phàm nở nụ cười nhạt khiêm tốn, chào hỏi Mẫn Chí Hải, Kỷ Nguyên Bình sau đó dồn mọi chú ý lên người Mẫn Nhu.



“Vợ chồng Dario tới rồi, chúng ta đi qua đó đi”



“Nếu thấy mệt thì nói cho anh biết, anh sẽ nói với ông Dario một tiếng để chúng ta đi trước”



Mẫn Nhu cong môi, nghe Lục Thiếu Phàm nói thầm dặn dò, trong mắt một dòng suối ngọt

ngào chảy qua, không cần nói cũng biết cô rất hạnh phúc. Ở trong mắt

không có người khác, không có những cảm xúc khác, không để ý tới người

khác, Mẫn Chí Hải và Kỷ Nguyên Bình lại bất thường nhìn nhau.



Kỷ Mạch Hằng vì yêu mà mờ mắt, Kỷ Nguyên Bình là người thông minh cũng sao lại không biết tình cảm của Mẫn Nhu dành cho con mình. Lúc trước ông đồng ý cho

hai người ở bên nhau, nhưng cũng chẳng ngờ được, ông mới ra nước ngoài

tình thế liền xoay chuyển, con dâu mình chọn được lại lấy người khác, vị hôn thê còn trai mình muốn lấy lại là đối tượng hẹn hò trước kia.



Cái này chẳng lẽ là nghiệt duyên sao?



Nhớ lại sự

bất thường của Kỷ Mạch Hằng, trốn tránh thiên kim Mẫn gia không gặp,

điều đó cũng khiến cho ông không thể không nhức đầu, và ông cũng lo lắng một sự thật là con trai mình hồi tâm chuyển ý yêu Mẫn Nhu, chuyện này

sẽ thật buồn cười.



Mẫn Chí Hải

và Lục Thiếu Phàm cũng không nhắc tới chuyện làm ăn, nhìn hai người bỏ

đi, ông than khổ, lúc ngước đầu lên cũng thấy vẻ mặt hối tiếc của Kỷ

Nguyên Bình khi nhớ lại mối quan hệ giữa Mẫn Nhu và Kỷ Mạch Hằng, Mẫn

Chí Hải đưa mắt nhìn theo bóng lưng Mẫn Nhu.