Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 60 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Yến hội được tổ chức ở phòng hội nghị khách sạn, vì có Lục Thiếu Phàm ở bên cạnh, dù nhân viên chiêu đãi đối với cách ăn mặc của Mẫn Nhu có dị nghị cũng

không dám ra mặt nói, chỉ dùng ánh mắt quái dị nhìn Mẫn Nhu.



Mẫn Nhu cũng không để tâm sự chỉ trỏ ở phía sau, kéo Lục Thiếu Phàm đi vào đại sảnh

được trang trí cẩn thận, dưới ánh đèn thủy tinh sáng rực, những người

nổi tiếng đều có mặt cùng với người ngoại quốc đang dùng tiếng anh rất

lưu loát nói chuyện với nhau.



Trên bàn của khách bạn, những món ăn cao lương mỹ vị đã được bày lên, những chiếc ly thủy tinh đế cao dưới ánh đèn phát ra ánh sáng trong suốt như ngọc, đồ

ăn đều được mang lên, nhưng ở vị trí đầu không ai ngồi chứng tỏ nhân vật chính chưa tới.



“Lần này trong đoàn phỏng vấn có nhân vật lớn tới phải không? Nếu không cũng không tổ chức long trọng đến vậy?”



Mẫn Nhu nhìn sơ qua đại sảnh. Giữa vòng người đang nói chuyện xã giao, cô nhìn thấy

Diệp Vân Thao, ông vẫn giữ dáng vẻ nghiêm nghị, cả người toát lên sự

nguy nghiêm của người làm chính trị, khiến cho những người bạn cạnh phải phát ngôn và hành động kiêng dè cẩn thận.



Diệp Vân

Thao không dẫn theo bà Diệp, ở đây có nhiều quan khách cũng tới một

mình. Mẫn Nhu nhíu mày khi nhìn thấy có người tới chào hỏi Lục Thiếu

Phàm thì cô liền ngậm miệng lại không hỏi nữa.



“Lục thị trưởng, còn tưởng anh không tới, vị này là thị trưởng phu nhân của

chúng ta sao? Thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, Lục thị trưởng

phong tư trác tuyệt cũng chỉ có phu nhân xinh đẹp như tiên mới tương

xứng, hai người đứng ở đây cả yến hội đều trở nên ảm đảm thất sắc”



Lời khen ai

chả thích nghe nhưng nói quá sẽ phản tác dụng, hơn nữa hôm nay nhân vật

chính không phải hai người Mẫn Nhu. Mẫn Nhu liếc nhìn người đàn ông

trung niên mặc tây trang thẳm thớm xem ra cũng là tai to mặt lớn liền

mỉm cười, đối với những lời nói dối trá này cô mệt mỏi nghe.



“Chu Cục trưởng nói vậy là sai rồi, tôi cùng vợ mình cũng chỉ tới góp thêm đông vui, sao có thể so với nhận vật chính tối nay”



Trước lời

nói a dua nịnh hót Lục Thiếu Phàm từ chối đưa ý kiến. Trong khi cười nói mang theo khí chất sáng sủa, không hề có chút tự cao tự đại, cũng không tự hạ thấp bản thân, câu trả lời có tiến có lùi này đã giữ được mặt mũi giúp Chu cục trưởng, cũng tiện thể khen nhân vật chính đêm nay.



Gương mặt

phúc hậu của Chu Cục trưởng nở nụ cười hài lòng, ánh mắt không khéo

không hề kiêu ngạo hay nịnh nọt Lục Thiếu Phàm. Đứng đó vài giây ông
“Cậu”



Dù tiếp xúc với Diệp Vân Thao không nhiều, nhưng Mẫn Nhu không hiểu sao lại cảm thấy thân thiết, thậm chí ngay cả

Mẫn Chí Hải cô cũng chưa gọi thân thiết đến thế.



Một vài

người đàn ông đang nói chuyện với Diệp Vân Thao nghe cách Mẫn Nhu gọi

ông như thế đều sửng sốt. Họ đều là người ra xã hội lâu khi nhìn thấy

dáng vẻ hiền hòa toát lên từ Diệp Vân Thao liền ngay lập tức quan sát

Mẫn Nhu, kinh ngạc nói: “Ông Diệp a, sao từ trước tới giờ chưa nghe ông nhắc tới thị trưởng phu nhân là cháu ông?”



“Đúng đó, ông Diệp, nước phù sa không lưu ngoại nhân điền, chiêu này của ông quả là hay”



Thật rõ

ràng, đám quan viên đó đều hiểu lầm Diệp Vân Thao qua Mẫn Nhu mà bắt tay với Lục Thiếu Phàm, mà không nghĩ sâu hơn. Dù sao chuyện xấu trong nhà

Diệp gia trong đó đều đóng cửa thật chặt, không mấy người biết.



“Lục thị trưởng tuổi còn trẻ như vậy mà đã lên chức thị trưởng, nhớ năm đó

Lục lão tham mưu cũng khí phách thế, Ông Diệp a, đứa cháu rể này của ông khi đến tuổi chúng ta chắc chắn chiến tích phi phàm.”



Diệp Vân

Thao nghe đồng nghiệp ca ngợi Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm không khỏi cao

hứng, ánh mắt minh mẫn nhìn Lục Thiếu Phàm, hài lòng gật đầu: “Trước kia ở đại viên, tôi chỉ thấy đứa này hào hoa phong nhã, không ngờ lại dựa

vào chính tay mình đạt được thành tựu như hôm nay cũng xem như không bội nhọ uy danh Lục lão gia.



Mẫn Nhu im

lặng ở bên Lục Thiếu Phàm, nghe người bên cạnh khen Lục Thiếu Phàm từ

tận đáy lòng. Cô cong môi cười, trong lòng đều ngọt ngào đắc ý.



Lục Thiếu

Phàm nghe trưởng bối khen cũng chỉ mỉm cười, thái độ khiêm tốn của Lục

Thiếu Phàm khiến cho mọi người càng vừa mắt, chức vị dù cao cũng không

tự cao tự đại, nhất là người trẻ tuổi thế này đúng là khó có được.



“Đúng rồi, lúc nãy tôi vừa gặp chủ tịch Mẫn Thị”



Đang nói

chuyện phiếm một người liền hô to, không quên nhìn Mẫn Nhu ý tứ nhắc

nhở, không khí xung quanh đang vui vẻ liền trầm xuống.