Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 59 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


“Mẫn tiểu thư, cô không cần phải quyết định ngay, khi cô suy nghĩ kĩ rồi hãy cho tôi câu trả lời hợp lý”



Khi điện

thoại bên kia cúp, Mẫn Nhu cũng vừa tới tòa thị chính. Sắc trời bên

ngoài đã âm u, rất nhiều công nhân viên mặc đồ đen từ bên trong đi ra,

Mẫn Nhu liếc nhìn đồng hồ đã là giờ tan tầm.



Đây không

phải lần đầu tiên cô tới tìm Lục Thiếu Phàm, dù không ai dẫn đường cô

cũng có thể tìm được phòng làm việc của Lục Thiếu Phàm, vừa đi tới cửa

mém chút nữa đụng vào thư kí Triệu đang mở cửa đi ra.



“Mẫn tiểu thư… a không đúng, Lục thiếu phu nhân…”



Triệu Linh có chút lúng túng, Mẫn Nhu cười hờ hững, ánh mắt nhìn vào bên phòng làm việc, Triệu Linh liền tinh ý mở cửa giúp cô: “Lục thị trưởng nói phu nhân sẽ không tham gia yến hội, tôi đang định tìm người đi thay đây”



Mẫn Nhu nhấc chân lên khẽ khựng lại, kinh ngạc nhìn Triệu Linh. Hiển nhiên, anh

không cho cô biết chuyện yến hội, Triệu Linh cũng nhận ra mình nói sai, vội vàng né tránh ánh mắt nghi ngờ của Mẫn Nhu ôm đống văn kiện biến

đi.



Lục Thiếu

Phàm không kể chuyện yến hội với cô, Mẫn Nhu không giận, nhưng nghe

Triệu Linh nói đi tìm người đi thay cũng đủ thấy vẻ mặt hớn hở của anh,

cô có thể đoán ra Lục Thiếu Phàm không nói cho cô vì muốn tốt cho cô. Cô bây giờ không phải chỉ có một mình.



Mẫn Nhu nhẹ

nhàng đẩy cửa vào. Bóng người cao to thong thả đứng trước cửa sổ. Anh

đưa lưng về phía cô, Mẫn Nhu không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng từ

giọng nói lãnh đạm cô có thể đoán Lục Thiếu Phàm lúc này không vui lắm.



“Một mình tôi tới là được… tôi sẽ giải thích với vợ chồng ông Dario.”



Giọng nói

Lục Thiếu Phàm bình thản không lên xuống du dương nhưng Mẫn Nhu lại thấy được anh trả lời rất thuyết phục và xuôi tai kiên định giữ vững lập

trường mình, cũng từ nội dung đối thoại cô cũng đoán ra đối phương gọi

tới vì giúp Lục Thiếu Phàm an bài bạn gái.



Cách xa như

vậy, Mẫn Nhu có thể nghe thấy giọng nói khuyên bảo từ đầu kia, tuy cô

không nghe rõ lắm nhưng cũng đại khái nghe được yến hội lần này rất quan trọng.



“Tôi không cần bạn gái.. cứ như vậy…”



Lục Thiếu

Phàm ngừng nghỉ đáp, đáp án trước sau không đổi, khi anh tính cúp điện
Vừa rồi cũng đâu thấy anh gấp như vậy?



Lục Thiếu

Phàm mở cửa giúp Mẫn Nhu, cô khẽ cắn môi hiên ngang lẫm liệt xuống xe,

nhìn tòa kiến trúc sừng sững trước mắt, còn có cả huy hiệu, cô thầm oán

Lục Thiếu Phàm: “Lục Thiếu Phàm, anh có chắc chắn em sẽ không bị người ta khinh bỉ không?”



Lục Thiếu Phàm giao chìa khóa cho lễ tân, hơi nghiêng mắt nắm lấy tay Mẫn Nhu, môi nở nụ cười thản nhiên kéo cô vào trong.



“Hôm nay, ở yến tiệc em sẽ là xinh đẹp nhất, yên tâm đi”



Mẫn Nhu dù

không quan tâm chính trị nhưng cũng biết nghị sự viên. ở thời kì dân

quốc, nó là nơi mở tiệc chiêu đãi các quan chức ngoại giao, qua đó có

thể thấy sự khác thường của nó. Hai người đi thẳng một đường, lâu lâu

còn thấy vài người ngoại quốc, trong đầu Mẫn Nhu lóe lên, dừng lại,

nghênh đón ánh mắt khó hiểu của Lục Thiếu Phàm.



“Lục Thiếu Phàm, sao anh không nói cho em biết lần này anh tới tham gia yến hội của đoàn phỏng vấn Florence.”



Lục Thiếu Phàm chấp nhận sự suy đoán của Mẫn Nhu, khác với vẻ khẩn trương của cô, anh lại xem như chuyện bình thường nói: “Chỉ là mời một chút quan viên và nhân vật nổi tiếng, không có gì phải lo cả”



Mẫn Nhu đánh giá những vị khách trẻ đi lướt qua cô, họ đều mặc lễ phục hoa lệ, chân

mang giày cao gót. Lúc họ đi ngang qua cô, cũng dùng ánh mắt khinh khi,

nhất là khi cô đi bên cạnh Lục Thiếu Phàm thì càng bất mãn.



Khóe môi Mẫn Nhu giật giật, đón nhận ánh mắt tha thiết của Lục Thiếu Phàm, chủ động

vòng qua khuỷu tay anh, cao ngạo hất cằm, dù không mặc lễ phục xa hoa,

nhưng sự tỏa sáng từ cô lại không thể che lấp được.



“Sao lại mặc như mấy bà cô thế kia, như vậy có xứng đáng đứng bên Lục thị trưởng?”



“Phải đó, dù không mang theo Mẫn Nhu cũng nên mang theo ai đó có sức cạnh

tranh hơn, sao lại dẫn theo một đứa con gái nhà quê chứ?”



Mẫn Nhu hít sâu, liếc mắt nhìn hai cô gái trẻ, gương mặt nở nụ cười lúm đồng tiên, làm nũng hỏi Lục Thiếu Phàm: “Ông xã à, trong mắt người tình thì mình là Tây Thi, có phải không?”



Lục Thiếu

Phàm cười yếu ớt xoa cằm, anh xem như không thấy vô số ánh mắt khát vọng nhìn mình, chỉ cưng chìu nhìn gương mặt tươi cười của Mẫn Nhu.



Hai cô gái

kia nghe Mẫn Nhu gọi ông xã liền ngẩn người, không dám tin nhìn Mẫn Nhu. Mẫn Nhu tựa vào Lục Thiếu Phàm, ưu nhã đi vào trong, lúc đi ngang qua

hai cô gái kia liền như vô ý cố tình thì thầm nói: “Trong mắt người tình những người khác đều là cứt chó”