Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 58 :
Ngày đăng: 18:09 30/04/20
Dưới ánh
sáng ấm áp của phòng ăn, Lục Thiếu Phàm ngồi trước bàn, ăn chén cơm
khuya, cử chỉ ưu nhã vừa phải, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn
bóng người mảnh mai im lặng ngồi đối diện, khóe miệng nở nụ cười ranh
mãnh: “Em cứ nhìn vậy, mặt anh cũng không nở hoa được đâu!”
Mẫn Nhu chăm chú nhìn Lục Thiếu Phàm nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng chuyển gương mặt
anh xuống cằm dưới, nghe anh chế nhạo cô cũng không xấu hổ mà phản bác
lại, môi cong lên, miễn cưỡng hừ một tiếng, hai cánh tay chống cằm, tiếp tục không chớp mắt nhìn Lục Thiếu Phàm.
Lục Thiếu
Phàm đặt chiếc muỗng sứ xuống, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô, rồi đứng
dậy, bưng chén cơm đi tới bên cạnh Mẫn Nhu, một tay ôm lấy cô, tay còn
lại bưng chén cơm, dụ dỗ Mẫn Nhu nói: “Há miệng ra ăn một muỗng nào, đừng để con chúng ta đói bụng”
Mẫn Nhu
giống như người máy nhận lệnh, ngoan ngoãn mở miệng, nuốt xuống thức ăn
đã được Lục Thiếu Phàm thổi cho bớt nóng. Trong mắt cô là dáng vẻ cẩn
thận dịu dang của anh, nơi cổ họng dâng lên hương vị ngọt ngào lan tỏa
tận đáy lòng
Bữa ăn tối
này là chuẩn bị cho Lục Thiếu Phàm, nhưng cuối cùng tất cả đều vào bụng
Mẫn Nhu, nhìn chén cơm trống rỗng, Mẫn Nhu ngại ngùng đưa mắt nhìn sang
nơi khác. Trong miệng cô vẫn còn ngậm thức ăn, Lục Thiếu Phàm cười liên
tục nhìn cô, tựa như nhìn cô ăn anh còn thấy vui vẻ hơn là mình ăn.
“Anh không ăn sao?”
Thấy Lục
Thiếu Phàm tính dọn dẹp chén đũa, Mẫn Nhu vội vàng giữ lấy cổ tay anh ân cần hỏi, trong lòng có chút áy náy, là cô ăn hết bữa tối của Lục Thiếu
Phàm.
Ngón tay
thon dài xoa hai má cô, Lục Thiếu Phàm buông Mẫn Nhu ra, tự mình đi vào
phòng bếp, lúc quay ra trong chén mang theo thức ăn khuya còn nóng.
Cô không nói gì nhưng cũng hiểu được tâm ý của anh, anh cố ý múc một chén đầy chỉ vì muốn cô an tâm.
“Lại đây, cùng anh ăn đi”
Mẫn Nhu
tâm trạng cũng thoải mái rời khỏi phòng khách đi xuống bếp.
“Thiếu phu nhân, cơ thể cô không khỏe, để tôi tự làm là được”
Mẫn Nhu mỉm
cười cự tuyệt hảo ý của dì Mai, cầm lấy muỗng khuấy nhẹ canh, canh lại
lần nữa sôi mùi hành lá bay khắp nơi. Mẫn Nhu cẩn thận hớt đi bọt trắng
trên mặt canh, dáng vẻ chăm chú khiến dì Mai vui mừng cười loan cả mắt.
“Dì Mai, cháu mang cơm chiều cho Thiếu Phàm. Khi nào mẹ và Đậu Đậu về, dì bảo mẹ ăn trước đi”
Mẫn Nhu
quen thuộc cởi bỏ tạp dề, cầm áo khoác trên ghế sô pha vào, sau khi
trang bị đầy đủ liền cầm lấy bình giữ nóng từ tay dì Mai, mang giày đế
thấp vào.
Mẫn Nhu ngồi sau xe hai tay cầm bình giữ nhiệt, ánh mắt dịu dàng nhìn khung cảnh
ngoài cửa sổ, lúc này chắc anh cũng tan việc rồi không biết đã ăn chưa?
Cô muốn tạo
bất ngờ cho Lục Thiếu Phàm nên không gọi điện báo trước, không muốn anh
vì cô mà hoãn lại công việc. Việc cô có thể làm là khi anh mệt mỏi cô có thể bộc lộ khả năng săn sóc của mình.
Tiếng di động vang lên, trên màn hình là dãy số lạ, hình như có số điện thoại cố định của trụ sở chính phủ.
“Xin chào, xin hỏi cô có phải là Mẫn Nhu tiểu thư?”
“Phải, là tôi”
“Tôi là nhân viên tuyên truyền làm ở tòa thị chính, xin phép làm phiền cô.
Chắc cô cũng biết, thành phố A Thị của chúng ta đang cần tìm một người
làm phát ngôn, cô là ngôi sao điện ảnh dù đã rút khỏi giới giải trí
nhưng xem ra sức ảnh hưởng của cô với quần chúng vẫn chưa giảm, vì vậy.. chúng tôi muốn mời cô làm phát ngôn viên cho hình tượng thành phố A năm 2012”
Mẫn Nhu ngẩn người, khi hiểu ra chuyện gì thì nhíu mày, tính cự tuyệt thì nhân viên
quan hệ xã hội kia tìm ra được lý do có sức thuyết phục: “ Sang
năm thành phố A sẽ tiến hành bổ nhiệm cán bộ mới, Lục thị trưởng hiện
này là thị trưởng trẻ tuổi nhất, làm việc cẩn trọng, kiên quyết tiến
thủ, gặt hái được không ít công trạng. Ai cũng nói sau người đàn ông
thành công luôn có người phụ nữ, Mẫn tiểu thi lần này ra sức giúp thành
phố A, ít nhiều cũng sẽ giúp cho việc lên chức của Lục thị trưởng”