Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 57 :
Ngày đăng: 18:09 30/04/20
Chuyện kết
hôn bị đem ra ánh sáng, ngoại trừ Mẫn Nhu khẩn trương lo lắng thì những
người khác ở Lục gia đều không bị ảnh hưởng. Sau khi tan tầm, bà Lục về
nhà, còn quan tâm thăm hỏi tình trạng của Mẫn Nhu, không hề nhắc tới
chuyện trên báo.
“Hai ngày nay con có buồn nôn nhiều không? Vitamin B11 lúc trưa có uống chưa?”
Ánh mắt hiền hòa của bà Lục dừng lại trên bụng Mẫn Nhu, bà kéo tay cô, cẩn trọng
quan sát vùng bụng nhô ra, trên mặt mừng rỡ cười yếu ớt.
“Mấy ngày nữa là tết nguyên đán rồi, để Thiếu Phàm nói với cậu con một tiếng, nhân dịp đó hai nhà chúng ta tập trung lại”
Thấy Mẫn Nhu trong lòng không yên, bà Lục khẽ nhắc tới, gương mặt thanh lịch cao quý hiện lên vẻ hiểu biết rõ mọi chuyện. Bà Lục cũng khôn khéo đoán được
nguyên nhân khiến Mẫn Nhu bất an, thái độ ân cần tỏ ra hài lòng.
“Ban đầu Thiếu Phàm dẫn con về Lục gia mẹ cũng đoán được sẽ có chuyện này.
Hiện nay mọi chuyện xảy ra tuy ngoài dự đóan của mọi người nhưng cũng
có lý của nó. Những tin đồn nhảm bên ngoài không thể chiến thắng lòng
người, chỉ cần con tin Thiếu Phàm, mẹ nghĩ đối phó với chuyện trước mắt
này dù khó khăn nhưng Thiếu Phàm sẽ giải quyết tốt.”
Bà Lục an ủi lại khiến Mẫn Nhu ngẩn người ra, lời nhắc nhở của bà Lục khá sâu xa
nhưng cô cũng không phải đứa ngu tự nhiên cũng nhận ra ý tứ trong lời
nói bà Lục. Cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt nghiêm túc ôn hòa của bà, sắc mặt
cô cũng đanh lại: “Mẹ, con thừa nhận trước đây con quá u mê,
nhưng tất cả đã là quá khứ, bây giờ con biết rất rõ người mình yêu là
ai. Ngoại trừ Thiếu Phàm, con nghĩ không còn ai có thể mang đến cho con
cuộc sống hạnh phúc an nhàn như vậy!”
Bà Lục nhìn
chằm chằm ánh mắt kiên định của cô, khẽ gật đầu. Dù không tin tưởng Mẫn
Nhu trăm phần trăm nhưng sự nghi ngờ và bất an cũng tan dần đi.
“Mẹ biết con có tình cảm với Thiếu Phàm, nhưng không thể không nhắc con, tuy lâu
ngày sinh tình không thể so với vừa gặp đã yêu, mười phần tình cảm trong con chia ra được mấy phần là tình yêu mấy phần là thân tình, mẹ không
dám phán xét, chỉ hi vọng con có thể như Thiếu Phàm quan tâm cuộc hôn
nhân của mình”
dùng cơm đút cho Đậu Đậu ăn, rồi trấn an Mẫn Nhu: ‘Cuối năm,
Thiếu Phàm phải ở tòa thị chính tổng kết báo cáo, hơn nữa đoàn phỏng vấn Florence ngày mai sẽ tới nó còn phải lo tiếp đãi, chuyện làm thêm giờ
khó tránh khỏi!”
Bà Lục nói
cũng có ly, Mẫn Nhu cũng đoán được nhưng không có Lục Thiếu Phàm bên
cạnh, Mẫn Nhu cảm thấy thiếu thiếu, tùy tiện nuốt vào miếng canh và hớp
cơm, dồn mọi sức lực nhìn vào đồng hồ treo trên tường.
Bà Lục cũng
nhạy cảm phát hiện ra sự bất thường của Mẫn Nhu, thấy Mẫn Nhu uể oải lên lầu liền dặn dì Mai chuẩn bị đồ ăn khuya, bà không đi theo Mẫn Nhu quan tâm hỏi mà gọi điện thoại nhấn hàng số quen thuộc.
Mẫn Nhu mở
ra, nhìn căn phòng bao phủ dưới ánh đèn vàng nhạt, cảm giác mất mác
trống vắng xuất hiện từ trong tim rồi lan ra khắp cơ thể, có phải vì hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra mới nhớ Lục Thiếu Phàm đến vậy, nhớ sự che
chở của anh, mùi hương bạc hà tràn ngập, nhớ anh…
Mẫn Nhu tựa
vào đầu giường, khép hờ mắt trong đầu đều là gương mặt Lục Thiếu Phàm,
bên tai là giọng nói réo rắt của anh, ngay cả trong hơi thở cũng mang
theo mùi hương thơm ngát đặc trưng, giống như anh đang bên cạnh cô.
Mẫn Nhu cười khổ kéo khóe môi, tay xoa bụng mình, cô hoài nghi phụ nữ có thai sẽ hay suy nghĩ vẩn vơ, bằng không sao cô cứ như vậy muốn gặp Lục Thiếu Phàm,
nhớ anh đến mất ăn mất ngủ?
Trong ý thức mông lung, Mẫn Nhu cảm thấy trên trán ấm áp, hai má như có lông chim
lướt qua, Mẫn Nhu mở mắt ra chưa kịp tập lại ánh mắt thì đã nhìn thấy
gương mặt tuấn tú, đôi mắt đen của anh nhìn gương mặt mệt mỏi của cô,
khóe môi nở nụ cười nhu hòa.
“Anh về rồi à!”
Mẫn Nhu tỉnh táo mở mắt, gương mặt điềm tĩnh thoáng mừng rỡ, làm nũng lao vào ngực
Lục Thiếu Phàm, mọi mất mác phiền muộn khi cô ôm chặt lấy thắt lưng đều
tan thành mây khói.
Thì ra đây là cảm giác nhớ nhung, cô đối với Lục Thiếu Phàm thật sự không thể buông tay được nữa!