Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 63 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Phu nhân

Dario dịu dàng nói vài câu với tiểu thư Dario, người ở sau không cam

lòng mắt trợn trắng nhưng cũng không cố tình nhắm vào Mẫn Nhu. Sau bữa

cơm tối, một bầu không khí an tường quỷ dị nhưng không ai dám phá vỡ nó.



Mẫn Nhu cũng không vì tiểu thư Dario bỏ đi mà không tự nhiên, vẫn như cũ trò chuyện

với các vị phu nhân, thỉnh thoảng lại còn đùa với tiểu thư Dario. Tiểu

Thư Dario sau khi ngồi xuống không hề nhìn Mẫn Nhu lấy một lần,



“Xin lỗi, con bé được tôi nuông chiều nên đâm hư, mong cô không để tâm”



Phu nhân

Dario nói tiếng anh hơi khập khiễng nhưng vẫn cố gắng biểu đạt lời xin

lỗi với Mẫn Nhu, nếu không phải bà phát hiện Mẫn Nhu và Mẫn Tiệp bất hòa đại khái đã để cho Mẫn Tiệp phiên dịch.



“Không sao”



Mẫn Nhu tự

nhận mình không phải người rộng lượng, chẳng qua có một số việc liên

quan tới Lục Thiếu Phàm cô phải nhẫn nại, trước sự khiêu khích cô đành

im lặng phẩy tay dứt áo bỏ đi, bình tĩnh chống đỡ, không để người ngoài

ảnh hưởng tới Lục Thiếu Phàm, hay mối quan hệ giữa hai thành phố.



Sau khi ăn xong, Tiểu thư Dario đang im lặng liền vỗ bàn, vui mừng gọi: “Tiệc Trung Quốc không phải nên có chút ca hát góp vui sao?” (banchetti cinesi non sono tutto quellochedovete chie denequale Opera?



“sinostno sindaco, ma la signora famosa cantante” (Đúng vậy, thị trưởng phu nhân của chúng ta là ca sĩ rất nổi tiếng”)



Mẫn Tiệp hảo tâm nhắc nhở, sau đó tiểu thư Dario dùng đôi mắt mong chờ nhìn Mẫn Nhu. Mẫn Nhu không hiểu hai người nói gì, nhưng đoán cũng không có gì tốt,

không xúc động trả lời ngay mà nhìn phu nhân Dario hỏi.



Phu nhân

Dario xin lỗi nhìn Mẫn Nhu cười cười, dùng tiếng Ý nói với tiểu thư

Dario vài câu. Mẫn Tiệp cũng không chú ý lời phu nhân Dario nói, mà đem ý tốt của tiểu thư Dario truyền đạt lại:



“tiểu thư Dario nói, ngưỡng mộ thị trưởng phu nhân của chúng ta là ca sĩ nổi tiếng, tối nay muốn mời cô hát một bài”



Mẫn Nhu nhíu mày, nhìn nụ cười vô tội của Mẫn Nhu, nếu không phải đây là trường hợp

đặc biệt, cô sợ mình sẽ cầm lấy dĩa món ăn gần nhất ném vào mặt Mẫn

Tiệp.



Cô dám khẳng định tiểu thư Dario sẽ không ngoan ngoãn nghe theo, nếu không sắc mặt

phu nhân Dario cũng không xấu như vậy, Mẫn Tiệp lại lần nữa cố tình làm

cô khó xử, không phải muốn dùng cô bêu xấu Lục Thiếu Phàm sao?”



“Phiền cô nói với tiểu thư Dario, nếu cô ấy thích lần sau đi KTV tôi nhất định sẽ đáp ứng. Tối nay, hoàn cảnh không phù hợp, cũng nên tôn trọng thân

phận của nhau.



Khi Mẫn Nhu

nói những lời nay vẻ mặt không hề dịu dàng, giọng nói kiên định, Mẫn

Tiệp đem những lời này truyền đạt cho tiểu thư Dario.



“Comunque, lei sta cantando, e non tan la cantare su come!” ( Dù sao cô ta cũng là ca sĩ, bảo cô ta hát một bài thì đã sao)



Mẫn Tiệp khó xử nhìn Mẫn Nhu, ánh mắt cầu xin khiến cho những vị phu nhân ngồi cùng cũng bất mãn phản ứng lại:



“Thị trưởng phu nhân, chẳng qua là hát một bài, khó có dịp mọi người tụ họp lại thế này, cô chìu ý hát một bài đi”



“Đúng vậy đó, coi như nể mặt mọi người”



Mẫn Nhu nhìn đám phu nhân tham gia náo nhiệt, cười ôn hòa nhưng người khác thấy liền ngoan ngoãn im lặng. Bên bàn kia họ cũng thấy Mẫn Nhu và các vị phu

nhân có điều dị thường.



Lục Thiếu

Phàm đứng dậy, mỉm cười chào hỏi những người khác, đi tới bên Mẫn Nhu,

bàn tay để vai Mẫn Nhu, rất có phong động nhìn Mẫn Nhu, gật đầu nhìn phu Dario nói:



“Nghe nói sắp tới lễ kỉ niệm đám cưới của hai vị, tôi và phu nhân cũng không

biết tặng gì, nếu không ngại tối nay chúng tôi sẽ cùng hợp tấu một bài,

chúc phúc cho hai người”



Lục Thiếu

Phàm dùng là tiếng Trung, giọng nói réo rắt nhưng không hề to, lại khiến cho cả khách khứa nghe thấy, Mẫn Nhu nghi ngờ quay đầu nhìn Lục Thiếu

Phàm, anh làm sao biết được?



Lục Thiếu Phàm coi như không thấy ánh mắt của cô, trực tiếp nhìn vẻ mặt không vui của Mẫn Tiệp cười nói:



“Phiền Mẫn tiểu thư đem những lời này phiên dịch lại cho phu nhân Dario?”



Mẫn Tiệp

không cam lòng mím môi, lại ngại mọi người nhìn mình, hơn nữa mấy người

thông dịch viên cũng quan sát cô, không thể làm gì hơn đành chuyển lại

nguyên lời.



Bên kia

người phiên dịch cũng đem ý của Lục Thiếu Phàm chuyển cho ông Dario, hai vợ chồng nhìn nhau cười, vỗ tay thay cho câu trả lời.



Tiếng vỗ tay như thủy triều bay tới, Lục Thiếu Phàm kéo tay Mẫn Nhu, đem cô ra khỏi

chỗ ngồi, lai nghe Mẫn Tiệp hảo tâm nhắc nhở:



“Thị trưởng Lục, tay anh bị thương như vậy vẫn đàn được sao?”
“Cô

ta là con cháu danh bất chính ngôn không thuận của Mẫn gia, là ngôi sao

với đủ loại scandal. Cuộc đời giống như một vở kịch, Lục Thiếu Phàm, anh không sợ cô ta tỏ vẻ thân thiết yêu anh chẳng qua là do kỹ thuật diễn

quá cao siêu sao?”



Mẫn Tiệp như sứ giả nhân danh chính nghĩa, chinh phạt sự hư tình giả ý của Mẫn Nhu,

vênh mặt hất hàm chất vấn khiến nhiều khách khứa bắt đầu dùng ánh mắt

khinh bỉ nhìn Mẫn Nhu, xem lời Mẫn Tiệp nói là thật



“Mẫn Tiệp, ngoại trừ việc khích bán ly gián, điên đảo thị phi chị còn có thể làm gì? Cuối cùng ai mới là kẻ đi phá gia đình người khác, chị là người biết rõ điều đó hơn tôi, lúc trước nếu mẹ chị không…”



Mẫn Nhu

không phải người có thể nhẫn nhục. Chẳng qua do cô yêu Kỷ Mạch Hằng, quá mức cẩn trọng mới khiến cô mất đi tính cách quật cường tranh đầu, sự

thật tàn nhẫn cũng khiến cô như Mẫn Tiệp bất chấp mọi thứ.



Lời phỉ báng vô căn cứ của Mẫn Tiệp lại thành chính nghĩa là chân tướng. Dù cô không muốn tranh giành, cũng nên vì Lục Thiếu Phàm, vì Lục gia, vì Diệp gia

mà suy nghĩ, huống hồ sự thật cũng không phải như Mẫn Tiệp nói.



Khi Mẫn Nhu chưa nói xong, Mẫn Tiệp liền rưng rưng hai mắt, tựa vào người tiểu thư Dario, cất tiếng khóc phản bác nói:



“Mẫn Nhu, là mẹ tôi không tính toán hiềm khích xưa chấp nhận đưa cô về Mẫn

gia nuôi dưỡng, cô để tay lên ngực mà hỏi, cha tôi có từng bạc đãi cô

không? Thứ tôi có cô cũng có, vì sao cô cứ phải trả đũa, nói tôi và mẹ

là người thứ ba phá hoại gia đình cô”



Mẫn Tiệp căm giận bất bình giải thích khiến Mẫn Nhu giận cười, mỉa mai nhìn Mẫn Tiệp than thở khóc lóc, ánh mắt lạnh như băng, hận không thể chọc thủng vẻ

mặt dối trá kia của Mẫn Tiệp, đang tính bác bỏ, thì một giọng nói uy

nghiêm đã lên tiếng trước/



“Trả đũa, từ này hình dùng cô và mẹ cô thật ra lại chính xác hơn nhiều”



Hai mắt Diệp Vân Thao sáng như đuốc, vẻ mặt lạnh băng nhìn gương mặt đột nhiên tái

nhợt đi của Mẫn Tiệp, từ trong đám đông bước ra, gừng càng già càng cay, chỉ cần với dáng vẻ uy nghiêm đã khiến Mẫn Tiệp sợ đến nói không nên

lời, ánh mắt trốn tránh tìm kiếm giữa các vị khách.



Mẫn Nhu cười lạnh nhìn theo mắt Mẫn Tiệp, ra là Mẫn Chí Hải đứng đó, không biết từ

khi nào ông đã tính bỏ đi cho nên Mẫn Tiệp càng thêm bất an. Trước ánh

mắt sắc bén của Diệp Vân Thao, Mẫn Tiệp núp người sau tiểu thư Dario.



“Lei èuna donna cattiva, non esseret ruffatoilsuo” (Cô ta không phải người tốt, tiểu thư đừng tin cô ta)



Tiểu thư

Dario di chuyển người che cho Mẫn Tiệp, trên mặt vẫn đỏ ửng, khi nói

chuyện với Mẫn Tiệp ánh mắt không ngừng nhìn ra cửa.



“Le

donne intelligenti non facileas colto per in citare gli altri” (Một cô

gái thông minh sẽ không dễ dàng tin lời khích bác của người khác)



Phiên Dịch

viên chưa kịp phiên dịch, giọng nói mát lạnh của Lục Cảnh Hoằng vang lên ngay sau đó. Cũng giống như những người khác, Mẫn Nhu không biết Lục

Cảnh Hoằng nói gì, nhưng tiểu thư Dario nghe xong thì sợ hãu và lo lắng

phủ đầy mặt, khi nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng xoay người kéo Tô Noãn đi, thì liền bỏ mặt Mẫn Tiệp đi theo ra ngoài.



“Ansel. Lục! Ascolta la mia spiegazione’ (Nghe em giải thích)



“Caddice!”



Mẫn Tiệp cố

gắng muốn giữ lại tiểu thư Dario, nếu như ngay cả tiểu thư Dario cũng đi như vậy Mẫn Tiệp sẽ tứ cố vô thân, trận khẩn chiến này cô ta thua là

điều chắc chắn.



“Mi

hai mentito! se non sia piu par la recon me, io non ti perdona!” (Cô lừa tôi, nếu anh ấy không quan tâm tôi, tôi sẽ không tha thứ cho cô”



Phụ nữ trở

mặt so với lật sách còn nhanh hơn, Mẫn Nhu coi như cũng hiểu được điều

điều này từ tiểu Thư Dario, ngoài ra còn dùng bốn chữ để hình dung:

“Thấy sắc quên nghĩa”



Xem tới đây

không biết tiểu thư Dario theo bên nào, chỉ sợ cũng là người mù, nhìn

Mẫn Tiệp ảo não khi thấy tiểu thư Dario biến mất ở cửa. Mẫn Nhu chỉ cảm

thấy buồn cười, tựa người vào Lục Thiếu Phàm nhẹ nói:



“Không sợ anh mà lại sợ chú út thật bất ngờ”



Vẻ lạnh lùng trên mặt Lục Thiếu Phàm đã hóa thành vân đạm phong khinh, mắt nhìn Mẫn

Nhu mỉm cười, lông mày nhướng lên, không chút quan tâm nói:



“Anh chỉ áp dụng lý luận để hành động thôi”



“Lý luận gì chứ?”



Mẫn Nhu kinh ngạc mở to mắt, nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm. Anh chỉ khẽ cong môi,

không quan tâm đến ánh mắt xung quanh mình, hôn lên mặt cô, đôi mắt sáng mang theo tình cảm:



“Hỏi thế gian tình là gì, vỏ quýt dày có móng tay nhọn”