Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 64 :

Ngày đăng: 18:09 30/04/20


Sau khi tiểu thư Dario rời khỏi, không khí căng thẳng cũng dịu đi. So với dáng vẻ

bình thản của Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm thì Mẫn Tiệp lại ro rút người,

không tính đến ánh mắt của quan khách mà chỉ vợ chồng Dario thôi cũng

không chào đón cô ta.



Nếu không phải để ý tới gia thế của Mẫn Tiệp, chỉ sợ có người đã vì Lục Thiếu Phàm mà gọi bảo vệ đuổi Mẫn Tiệp ra ngoài.



Mẫn Tiệp cắn môi tái nhợt, rõ ràng biết bản thân dù có đợi tiếp cũng không chiếm

được lợi thế. Cô ta oán hận nhìn chằm chằm Mẫn Nhu, đang tính rời đi lại bị giọng nói thản nhiên của Mẫn Nhu ngăn lại:



“Xúc phạm người khác xong không nói tiếng nào đã muốn bỏ đi, trên đời làm gì có chuyện dễ như vậy”



Mẫn Nhu tựa

người trong khuỷu tay Lục Thiếu Phàm, cắm dưới nâng lên, ánh mắt lạnh

lẽo tức giận nhìn sắc mặt thiên biến vạn hóa của Mẫn Tiệp.



“Mày muốn thế nào đây?’



Mẫn Tiệp phẫn uất hỏi Mẫn Nhu khiến vẻ lạnh lùng của Mẫn Nhu càng sâu thêm, môi đỏ mở ra, nói hai chữ rõ ràng: “Xin lỗi!”



Lúc này, Mẫn Nhu bắt Mẫn Tiệp xin lỗi chẳng khác gì tát vào mặt cô ta, hoàn toàn phủ quyết tất cả lời cô ta nói lúc nãy, cũng gián tiếp thừa nhận cô ta và

mẹ mới là kẻ thứ ba.



“Không xin lỗi cũng không sao, tôi tin mọi người mắt sáng như tuyết, nhất là ở thời đại thông tin đại chúng”



Lục Thiếu

Phàm bổ sung thêm làm cho mặt Mẫn Tiệp trắng bệch. Ánh mắt cô ta lóe

lên, nhìn Lục Thiếu Phàm mà không cam lòng, thêm phần oán hận. Lục Thiếu Phàm lại như không thấy, tự trấn an Mẫn Nhu:



“Đừng vì một chút đồn đại mà giận, không đáng đâu”



Bàn tay nắm

lấy đầu vai của cô, sắc mặt đang căng ra của Mẫn Nhu khi nhìn thấy vẻ ân cần của Lục Thiếu Phàm thì liền bình tĩnh lại, môi cong lên, Mẫn Tiệp

lại lần nữa tố giác:



“Lục Thiếu Phàm, anh cho rằng anh có quyền thế thì tôi sẽ sợ anh sao? Bây

giờ là xã hội có luật pháp, không phải là thiên hạ của một mình Lục gia

anh”



Mẫn Tiệp lên án khiến cho chút âm thanh xôn xao cuối cùng trong đại sảnh đã biến

mất. Địa vị của Lục gia trong giới chính trị là thật, Mẫn Tiệp kích động nói không chỉ đắc tội mỗi một mình Lục Thiếu Phàm.
“Đây là chuyện gia đình chúng tôi, không cần Diệp bí thư quan tâm”



Ý trong câu

nói của Mẫn Chí Hải rất rõ, không cần Diệp Vân Thao một người ngoài khoa chân múa tay với Mẫn gia, dù ông làm sai cũng là chuyện Mẫn gia.



Diệp Vân

Thao đứng bên Mẫn Nhu, ánh mắt sắc bén nhìn Mẫn Chí Hải, tràn ngập cừu

hận. Khi Mẫn Chí Hải nhận ra đây là ánh mắt không nên có giữa hai người

chưa từng quen biết, trong đại sảnh, Diệp Vân Thao cất giọng nói to phản bác:



“Nếu tôi lấy thân phận là anh trai trưởng của Diệp Thư Khinh vậy có thể đòi

lại sự công bằng cho cái chết của em gái mình đúng không?”



Sắc mặt Mẫn

Chí Hải vốn đã không vui nay còn trắng bệch, ngay cả Mẫn Tiệp đang đong

đầy nước mắt cũng kinh ngạc nhìn Diệp Vân Thao, vẻ mặt không dám tin,

nhìn sang Mẫn Nhu ánh mắt chỉ toàn ghen tị và không cam tâm.



Mẫn Chí Hải mấp máy môi, cổ họng lên xuống không phát ra được âm thanh, cuối cùng cố gắng nói ra một câu:



“Thư Khinh không phải là cô nhi sao?”



“Nếu như không phải vì ông Diệp Thư Khinh cũng không phải cô nhi. Em gái tôi có một gia đình hạnh phúc, còn có… một người chồng biết quý trọng mình, chứ không phải bị người khác sỉ nhục kết thúc cuộc đời mình khi còn

trẻ”



Ánh mắt Diệp Vân Thao đanh lại, nhìn vẻ kinh ngạc của Mẫn Chí Hải, bình tĩnh kể lại

chân tướng che giấu suốt hai mươi mấy năm. Trong mắt Diệp Vân Thao, tình cảm Mẫn Chí Hải dành cho Diệp Thư Khinh vừa hèn nhát vừa giả dối, không đáng một đồng.



Dù vật đổi

sao dời, chỉ cần nhắc đến kết cục bi thảm của mẹ mình năm đó Mẫn Nhu lại đau lòng, vừa khổ sở lại xót xa, buồn bã đầy ắp trong ngực. Lục Thiếu

Phàm không nói gì, chỉ dùng cách của anh lặng lẽ ôm chặt cô, cho cô lòng tin và sự ấm áp.



“Ban đầu là do bà ta chọn ly hôn, tự sát cũng là do bà ta chọn. Chuyện này

không trách cha tôi được, hừ muốn thay mặt cho Diệp Thư Khinh, hai mươi

mấy năm trước không tới giờ nhắc lại chuyện xưa, Diệp bí thư không thấy

rất giả dối sao?”



Mẫn Tiệp biện hộ khiến cho vẻ mặt nghiêm nghị của Diệp Vân Thao càng sâu thêm, ánh mắt lạnh lẽo đập thẳng vào mặt Mẫn Tiệp:



“Chẳng lẽ học thức cao như vậy mà Mẫn gia không dạy cô khi trưởng bối đang nói chuyện, vãn bối không nên tùy tiện xen vào sao?”