Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 65 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Mẫn Nhu nhận ra cách đối xử với người mình yêu tàn nhẫn nhất không phải là yêu hận

đan xen, cũng không phải phản bội lừa dối mà là đang yêu nhau say đắm

lại trở nên hờ hững không nhìn nhau, trở thành hai người xa lạ.



Tình trạng

của Mẫn Tiệp bây giờ cũng vậy, cô nên cảm ơn Kỷ Mạch Hằng vì đã tàn nhẫn từ đầu tới cuối, không phải giả vờ yêu thương.



“Chẳng lẽ vì những chuyện ba năm trước em quen người đàn ông khác, nên anh coi thường em muốn đoạn tuyệt quan hệ với em sao? Ban đầu chính anh là

người chạy ra sân bay nói cho dù có hận cũng không thể ngừng yêu em mà!”



Giọng nói Mẫn Tiệp phá vỡ không khí yên tĩnh của ban đêm, giữa bãi đổ xe tạo nên âm thanh thật bi thương.



Kỷ Mạch Hằng không nhìn dáng dáng vẻ uất ức của Mẫn Tiệp, đôi giày da màu đen nhấc

lên đã nói lên tất cả, anh ta đã mệt mỏi khi nhìn thấy Mẫn Tiệp khóc lóc náo loạn, đã cảm thấy phiền phức.



Mẫn Tiệp

kịch động ôm chặt lấy Kỷ Mạch Hằng từ sau lưng, không để ý tới anh ta

đang đẩy tay mình ra, nước mắt rơi xuống, tay siết chặt không buông.



“Hằng, anh đừng bỏ em mà, em không thể không có anh…”



Mẫn Tiệp cô

ta diễn quá thật hay cô ta thật lòng yêu Kỷ Mạch Hằng, cô cũng không

biết. Nhưng Kỷ Mạch Hằng không hề mềm lòng, anh ta đẩy Mẫn Tiệp ra, xoay người đi về trước.



“Tình yêu không phải là lừa dối, nếu tình yêu của chúng ta chỉ dùng những lời nói dối trá để duy trì vậy thì tôi không cần”



Lục Thiếu Phàm kiên quyết nói khiến Mẫn Tiệp vừa giận vừa tuyệt vọng. Cô ta u oán nhìn theo bóng lưng Kỷ Mạch Hằng, gào thét: “Vì vậy mà anh hối hận, hối hận vì đã bỏ Mẫn Nhu, hối hận vì đã không yêu

thương nó, hối hận vì em mà anh đã làm tổn thương nó đúng không?



Thân hình Kỷ Mạch Hằng cứng đờ, bước chân cũng dừng lại, sau lưng Mẫn Tiệp bật cười: “Anh ghét em vậy sai? Vì muốn tránh mặt em mấy ngày nay anh không hề ra khỏi phòng làm việc. Vậy mà vì muốn gặp nó, anh viện cớ thuyết phục cha anh

cho tham gia bữa yến hội nhàm chán này. Kỷ Mạch Hằng là em đã đánh giá

cao tình yêu anh dành cho em hay em đánh giá quá thấp năng lực ảnh hưởng của Mẫn Nhu?”



Dưới ánh đèn nhập nhoạng, Kỷ Mạch Hằng phủ một màng tối, không thấy rõ thần sắc của

anh ta, nhưng bàn tay dưới ống tay áo nắm thành quyền, tựa như cố kiềm

chế cơn giận
ra. Nếu nói là lấy lại công bằng cho Mẫn Nhu, thì chuyện Mẫn Chí Hải

thừa nhận yêu Diệp Thư Khinh đã đủ rồi, không cần phải làm ô nhục thanh

danh Hồng Lam.



“Cái này gọi là một cục đá bắn chết ba con chim, thứ nhất là vừa củng cố thân phận thiên kim Mẫn thị của em, thứ hai cậu dù không có nói rõ muốn làm khó Mẫn thị nhưng có lẽ muốn nói cho những kẻ bảo vệ Mẫn thị biết khó mà lui. Lúc này chuyện

Hồng Lam đã lộ ra, địa vị Mẫn thị tất nhiên bị ảnh hưởng, cậu thiện ý

nói một câu tất cả liền trở nên danh chính ngôn thuận”



Lục Thiếu Phàm chậm rãi phân tích, lúc nói đến điểm thứ hai liền ngưng lại, Mẫn Nhu bừng tỉnh nói: “Để em đoán cái thứ ba. Với thủ đoạn của Hồng Lam lúc làm việc cho Mẫn thị

nhất định đã có đút lót quan trên. Chuyện Hồng Lam đi cửa sau vẫn chưa

để lộ ra ngoài ánh sáng về sau nhất định có cảnh sát điều tra những quan chức kia chắc chắn lập không ít công, đồng thời cũng thay cậu tiêu diệt một số chướng ngại vật ngăn cản tiền đồ của mình”



Lục Thiếu Phàm hài lòng gật đầu, cười nhìn Mẫn Tiệp, khích lệ nói: “Xem ra bà xã anh cũng không phải không biết chút gì về chính trị, ngày mai

đi thi làm nhân viên công chức hay ngồi văn phòng được hơn?”



Mẫn Nhu đắc ý cười, ngáp dài, tựa vào ghế, lẩm bẩm nói: “So với sự lừa lọc dối trá tranh giành quyền lợi chính trị em vẫn thích hợp làm trong phòng làm việc hơn”



Lục Thiếu Phàm cong môi, không nói thêm, cưng chìu nhìn cô không khép mắt, sau đó an tâm lái xe.



Trở về Lục

gia, thì bà Lục vẫn chưa ngủ, trên bàn có khay trà còn có chén tổ yến

vừa hầm cách thủy, giống như đã đoán được Mẫn Nhu về khi nào.



“Cậu con vừa gọi tới, nói tối nay có thể con chưa ăn no bảo mẹ làm chút đồ ăn khuya, nhân lúc còn nóng mau ăn đi”



Mẫn Nhu cười cùng Lục Thiếu Phàm ngồi xuống ghế sô pha, bà Lục chăm sóc Mẫn Nhu rất kĩ, đem tổ yến đưa cho Mẫn Nhu liền thở dài: “đã ăn đồ bổ nhiều ngày như vậy mà vẫn không mập lên, sau này sinh con làm sao chịu được”



Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm cười một tiếng, ngoan ngoãn húp xong cả chén, sau đó bà

Lục bảo cô lên phòng nghỉ ngơi còn bà ngồi dưới nghiên cứu xem ngày mai nên cho Mẫn Nhu ăn gì.



“Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn em cũng thành con heo mẹ”



“Đó cũng là con heo mẹ xinh đẹp nhất trần gian”- Lục Thiếu Phàm từ sau vòng lấy cô, ôm cô vào lòng, ngón tay thon dài kẹp mũi cô trêu nói.



“Lục Thiếu Phàm, anh không thể nói hay một chút sao, còn thêm hai chữ heo mẹ”- Mẫn Nhu làm nũng muốn chụp ngón tay Lục Thiếu Phàm, nhưng lúc nhìn thấy vết thương trên ngón tay liền cứng ngắc, mọi động tác đều dừng lại, sau đó cầm tay anh quay đầu nói: “Em giúp anh chuẩn bị thuốc, băng bó lại”