Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 66 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


“Sao lại bị nặng như thế?”



Trên chiếc

giường lớn êm ái, các loại thuốc trị vết thương nghiêng đổ, Mẫn Nhu ngồi bên giường chuyên tâm giúp anh lau rửa vết thương, tăm bông được bôi

với thuốc đỏ chạm vào nơi vết thương đang chảy máu. Mẫn Nhu cẩn thận

quan sát vẻ mặt Lục Thiếu Phàm.



“Nếu đau anh phải nói cho em biết, biết không?”



Lục Thiếu

Phàm mỉm cười, cánh tay dài mở ra tính ôm lấy Mẫn Nhu lại bị cô nhẹ

nhàng tránh né, giận trách liếc nhìn anh, từ trong hòm thuốc lấy ra bông gòn và băng dán.



Dưới ánh đèn ấm áp, Mẫn Nhu nhìn ngón tay Lục Thiếu Phàm suy nghĩ. Lúc Lục Thiếu

Phàm chăm chú đưa mắt nhìn cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt

đen xinh đẹp kia, chỉ vào vết thương của anh ngạc nhiên nói: “Sao em thấy miệng vết thương này giống như một dấu ấn vậy? Vừa rồi em không thấy vậy, bây giờ nhìn kĩ mới thấy rất giống”



Ánh mắt Lục Thiếu Phàm không đổi, đôi mắt tươi cười nhìn chằm chằm cô hỏi, giọng nói giống như mong đợi được thầy cô khen: “Vậy em có thích không?”



Mẫn Nhu quấn băng vào ngón tay Lục Thiếu Phàm, động tác hết sức nhẹ nhàng, sau khi

dán băng lại mới ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn sâu vào mắt anh: “Em thích, nhưng nếu như nó gây thương tổn đến anh cho dù có thích tới đây em cũng không muốn”



Lục Thiếu

Phàm hơi trầm ngậm, Mẫn Nhu đứng dậy đặt hộp thuốc vào trong ngắn kéo,

vừa quay đầu lại đã bị Lục Thiếu Phàm ôm vào lòng, đầu tựa vào ngực anh, cô có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập còn có mùi hương của riêng anh.



Tối nay Lục

Thiếu Phàm trở nên đặc biệt bám người, Mẫn Nhu cười bất đắc dĩ, né miệng vết thương của anh, bàn tay để lên hông anh: “Còn không đi rửa mặt? Mai còn phải đi làm a!”



“Ngón tay không chạm vào nước được, em giúp anh rửa đi”



Lục Thiếu

Phàm yêu cầu Mẫn Nhu cũng không có lý do cự tuyệt, bên trong phòng tắm

từng giọt nước ấm áp chảy xuống, sương mờ mông lung, cô cầm lấy khăn

lông, Lục Thiếu Phàm chủ động dựa sát vào người cô, môi cong lên, ý đồ

rõ ràng.



“Anh tự mình lau đi”- Mẫn Nhu đỏ mặt để khăn vào tay Lục Thiếu Phàm, không cẩn thận chạm vào

nơi băng vết thương, cô vội vàng giật khăn ra, vừa nhìn vừa hỏi, bên tai chỉ có giọng nói vui vẻ của anh: “Nếu em giúp anh rửa thì sẽ không đau nữa”



Cô nhón

chân, dùng chiếc khăn thấm nước lau gương mặt tuấn tú Lục Thiếu Phàm.

Mẫn Nhu ngước cằm lên, vẻ mặt nghiêm túc như đang lau một bức tượng

quý, trên eo đột nhiên xuất hiện thêm bàn tay to, Mẫn Nhu nghiêng mắt

nhìn thấy đôi mắt sáng rực đầy tha thiết của anh, người bị anh dễ dàng

ôm lấy đặt lên bồn rửa mặt.



Chiếc mũi

thẳng chạm nhẹ vào chóp mũi cô. Chiếc khăn trong tay Mẫn Nhu không ngừng chảy nước, từng giọt trượt theo cánh tay vào ống tay áo khiến cô run

rẩy. Mẫn Nhu mở to mắt nhìn đôi mắt đôi đen đầy si mê của anh, môi cũng

đã chạm vào đôi môi lạnh của Lục Thiếu Phàm.



Nụ hôn lan

tràn , vượt quá cả sự dịu dàng, bên ngoài lửa cháy bùng bùng. Trái tim

như muốn nhảy ra khỏi ngực, Lục Thiếu Phàm vòng hai tay giữ chặt cô,
Một người

đàn ông ném điếu thuốc xuống đất đạp nát, nóng lòng kéo ống tay áo, mấy tên khác cũng nháo nhào cả lên, phun nước bọt từ cái miệng đầy dơ bẩn.



“Em gái có bạn trai không, nếu không chúng ta làm đi được không?”



Bởi vì quanh năm hút thuốc mà răng ố vàng, tất cả đập vào mặt, cô cuống quít lui ra

sau, mấy tên đàn ông liền đặt lên vai cô, muốn giãy giụa lại vì Chân Ni

mà không thoát được, bên tai là tiếng cười: “Em gái, quần áo em mặc đều rất thời thượng, nếu cởi ra… hắc hắc…”



“Câm miệng”



Mẫn Nhu bực

bội lớn tiếng quát, cánh tay vung lên, tát vào mặt tên đàn ông đang nói, lòng bàn tay tuy đau nhưng không bằng nổi kinh hoàng trong lòng. Cô

không biết hắn ta có giận rồi bắt cô đi không.



“Con đàn bà thối, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt”



Tên đàn ông

khẽ dùng tay lau khóe miệng, phun nước bọt xuống đất, dữ tợn nhìn Mẫn

Nhu. Không nói hai lời liền tiến lên bắt lấy tay Mẫn Nhu, mấy người khác cũng không nhàn rỗi vội vàng tách Mẫn Nhu và Chân Ni ra.



“Đừng động, nghe lời anh, anh nhất định sẽ yêu thương anh”



“Cút đi, nếu không tôi báo cảnh sát đó”



Tên đàn ông

thấy Mẫn Nhu phản kháng liền kích động, động tác càng thêm thô lỗ. Chân

Ni mất đi Mẫn Nhu liền té xuống đất, Mẫn Nhu cũng bị đám đàn ông giữ

lấy.



Mẫn Nhu không biết ở nơi này cho dù có la cứu mạng cũng vô dụng, vừa định thử thì nghe giọng đàng ông rất lạnh lùng vang lên: “Các người làm gì vậy?”



Đám lưu manh không ngờ chuyện tốt của mình lại bị phá, ngẩn ra, nhìn trong ngõ hẻm

nơi phát ra tiếng. Đột nhiên xuất hiện hai bóng người cao to, dù không

nhìn rõ cũng đoán được là đàn ông,



Mẫn Nhu vội vàng nhìn sang bóng người cao to đó, cô lấy lại bình tĩnh dùng sức đẩy

đám lưu manh còn đang sững người, muốn đỡ lấy Chân Ni lại bị người đằng

sau nắm lấy tóc.



“Muốn chạy? Hừ, cũng không nhìn xem anh đây là ai”



“Buông cô ấy ra”



Mẫn Nhu đau

kêu lên. Bị người khác túm tóc liền ngã xuống đất. Bên trong ngõ nhỏ, cô nghe thấy giọng nam lạnh lùng quen thuộc mang theo hàn ý, giống như

lưỡi kiếm bỏng bắn về phía tên đàn ông đang túm tóc cô.



Hai mắt lờ

mờ, Mẫn Nhu thấy dáng người anh tuấn tới gần, bước chân thanh tao không

ngừng tăng nhanh cho đến khi biến thành chạy. Trong bóng tối, ánh trắng

sáng rọi vào gương mặt tuấn mỹ, cô khẽ nhếch môi, mọi bất an cũng biến

mất vì sự xuất hiện của anh.