Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 69 :
Ngày đăng: 18:10 30/04/20
Sau buổi
trưa, ánh nắng ấm áp bao phủ toàn bộ hoa viên, Mẫn Nhu ngồi trên chiếc
ghế trải thảm, quấn một cái khăn quàng cổ màu cà phê., bên chân Đậu Đậu
ngồi trên ghế vẽ vời, gương mặt rất hăng hái.
“Mẹ, mẹ xem, Đậu Đậu vẽ mẹ này”
Trên cổ, Đậu Đậu quấn chiếc khăn choàng màu đỏ, càng tăng vẻ trắng trẻo bụ bẫm của
gương mặt, hai mắt to tròn tha thiết nhìn Mẫn Nhu, bàn tay cầm bút màu
vẽ tô nhân vật, tranh công nói.
Mẫn Nhu
ngừng công việc nhìn về phía Đậu Đậu, quả nhiên trên bức thanh là một
người phụ nữ ngồi trên ghế. Cô nhìn Đậu Đậu cười toe toét, xoa đầu nó
mỉm cười tán dương: “Họa sĩ vẽ không tệ nha, lần sau vẽ cho ba con một bức đi”
Đậu Đậu vui sướng nhảy vào lòng Mẫn Nhu, ôm lấy mặt Mẫn Nhu hôn chụt một cái, sau đó vòng lấy cổ cô la lên: “Đậu Đậu không vẽ cho cha xấu xa đâu, Đậu Đậu chỉ vẽ cho mẹ thôi”
Đậu Đậu tính ôm chặt Mẫn Nhu, trong miệng rõ ràng rất ghét cha. Mẫn Nhu cúi đầu nhìn Đậu Đậu chôn mình trong chiếc khăn quàng cổ, bật cười bẹo má Đậu Đậu,
xem cái khăn quàng cổ này cũng thật phiền toái.
“Thiếu phu nhân, cảnh vệ bên ngoài gọi vào nói có bưu kiện muốn cô ký nhận”
Dì Mai vào
báo khiến cho hai mẹ con đang chơi đùa liền ngưng lại. Mẫn Nhu nhíu mày, nghi ngờ sẽ không có ai vô duyên vô cớ gửi bưu kiện cho cô, còn trực
tiếp gửi đến quân khu đại viện mà không phải là công ty đại diện.
“Thiếu phu nhân, để tôi thay cô đi nhận”
“Dì Mai, để tôi tự đi, ngồi ở đây suốt buổi trưa tôi cũng muốn ra ngoài hóng mát”
“Vậy Đậu Đậu đưa mẹ đi”
Đậu Đậu ôm
chân Mẫn Nhu, kêu to chủ động đi giết giặc, làm ra vẻ là sứ giả chính
nghĩa. Mẫn Nhu cũng không cự tuyệt, dắt Đậu Đậu đi ra ngoài nhận bưu
kiện.
“Mẫn tiểu thư, mời cô kí vào đây”
Khi Mẫn Nhu
nhìn gói bưu kiện thì hơi giật mình, chỉ là chiếc hộp nhỏ nằm trong lòng bàn tay rất nhẹ. Cô còn nghĩ là ai muốn đùa, cố ý giao hộp không tới,
lúc lắc thử có thể nghe tiếng va chạm bên trong.
Mẫn Nhu tò
mò mở chiếc hộp ra, bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt cứ nhìn mình, cảm
giác khó chịu đó làm cho cô ngẩng đầu quay lại nhìn, ánh mắt nhìn xung
quanh, nhưng không hề phát hiện có điểm bất thường.
Trên con đường vắn, chỉ có thưa thớt vài người đi qua lại, không ai quay đầu lại nhìn cô, quả thật khiến cho cô suy nghĩ?
Nếu như Mẫn
Chí Hải một mình tới lúc gia, Mẫn Nhu có thể dịu dàng chào đón, không
ngờ lại có thêm hai vị khách không mời mà tới, nếu bảo cô tươi cười chào đón sợ rằng có khó hơn lên trời.
Hồng Lam và
Mẫn Tiệp tay cầm hộp quà lỉnh kỉnh, khi thấy Mẫn Nhu ngồi trên ghế vẻ
mặt cũng không có địch ý, thái độ khác thường, hòa đồng chào hỏi Mẫn
Nhu: “Tiểu Nhu, nghe tiểu Tiệp nói con mang thai, mẹ cũng không
biết nên tặng gì đành mua ít thực phẩm chức năng có ích cho phụ nữ mang
thai để con bồi bổ.
Hồng lam nói chuyện rất chanh chua, bây giờ bà ta lại tươi cười ôn hòa nói, Mẫn Nhu
cảm thấy bất thường không được tự nhiên, mắt lạnh đảo qua hộp, thản
nhiên nói: “Để qua một bên đi, lát nữa tôi sẽ kêu dì Mai mang vào”
Mẫn Tiệp vừa vào của đã đánh giá căn phòng, lúc nhìn lên cầu thang thấy tấm ảnh chụp treo trên vách tường liền xem qua, trên đó là ảnh và chiến công con
cháu Lục gia, thân phận không bình thường, Mẫn Tiệp đỏ mắt cũng là bình
thường.
Mẫn Nhu đối
với mẹ con Mẫn Tiệp một mực cảnh giác. Mẫn Chí Hải cũng nhìn ra, không
biết làm sao nhìn sang Mẫn Tiệp và Hồng Lam, rồi nói với Mẫn Nhu: “Tiểu Nhu, đây là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, con xem qua đi, nếu đồng ý thì ký tên”
Mẫn Chí Hải
đề lên bàn giấy tờ chuyển nhượng 50% cổ phần Mẫn thị, Mẫn Nhu liếc mấy
lần, đem ánh mắt hoài nghi dán chặt vào vẻ tươi cười của Hồng Lam và
thái độ thưởng thức căn biệt thự của Mẫn Tiệp. Cô thừa biết chuyện giao
cổ phần này chắc chắn hai mẹ con có ý đồ.
“Cha bảo luật sư chuyển cho con là được, sao lại phải tự mình tới đây”
Mẫn Nhu ưu
nhã uống ít nước, khóe miệng khẽ cong nhưng không nhận ra, thoải mái tựa vào lưng ghế, đầu ngón tay lật lật xấp giấy tờ, đối với ba người đang
đứng xem như không thấy, không mời họ ngồi mà cô cũng không đứng dậy.
Nếu hôm nay ở trước mặt cô chỉ có Mẫn Chí Hải, cô sẽ làm tròn đạo nghĩa một người con gái. Nhưng Mẫn chí Hải dắt thêm mẹ con Hồng Lam khiến Mẫn Nhu không
khỏi ác cảm, chẳng lẽ ôm nay tới diễn tiết mục “Nhất tiếu mẫn ân cừu
(1)”
Hồng Lam ở
trong nghề mấy năm sao không nhìn ra thái độ giễu cợt của Mẫn Nhu, chẳng qua lần này không nổi điên mà thành khẩn giải thích: “Tiểu Nhu, mẹ cũng biết trước kia chúng ta có mâu thuẫn cũng chẳng vui vẻ gì. Cho
nên, hôm nay thứ nhất là tới đưa giấy chuyển nhượng, thứ hai là mẹ và
Tiểu Tiệp nhân cơ hội này tới xin lỗi, mong con cũng không trách cha
con, là mẹ xin ông ấy dẫn mẹ tới”
Mẫn Nhu lật
lật giấy, nhướng mày, ánh mắt tươi cười nhìn vẻ mặt chân thành mười phần của Hồng lam, khóe mắt ngó sang Mẫn Tiệp hiếm khi nào hiền lành như
thế: “Hồng Lam phu nhân tới đây muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, không biết ý của tôi có đúng không?”