Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 70 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Mẫn Nhu cười như không cười, giọng nói lúc nào cũng khinh khỉnh so với việc giận lên mà mắng mỏ chỉ có hơn chứ không kém.



Trong phòng

khách ấm áp, Mẫn Nhu miễn cưỡng vắt chân, nhếch môi, hếch mí mắt lên,

gương mặt không hề áy náy vì những lời mỉa mai mình vừa nói. Cô vẫn cầm

cốc nước, nhưng lại thấy nước ấm đã lạnh liền gọi dì Mai đang bận rộn

trong bếp nói:



“Dì Mai, giúp tôi rót ly nước, cảm ơn”



Dì Mai lấy

bình thủy đổ thêm nước nóng cho Mẫn Nhu không hề quan tâm tới ba người

đang đứng trơ như tượng, xong việc liền mang bình thủy vào bếp.



Xuyên qua

luồng khói lập lờ, Mẫn Nhu nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn đến khó coi của Hồng

lam, dung nhan cao quý tao nhã dường như không hề có ý xua nịnh, chẳng

qua bà ta vì đại cục mà nhẫn nhịn, nhìn vẻ mỉa mai của Mẫn Nhu bà ta xem như không thấy.



Mẫn Tiệp

đang yên lặng liền như bị đốt pháo, gương mặt nhỏ mềm mại bừng bừng lửa

giận. Trước khi cô ta kịp nhảy ra thì Hồng Lam đã kéo lại, bà ta dùng

ánh nghiêm nghị nhìn Mẫn Tiệp bảo cô ta ngoan ngoãn đừng lên tiếng.



Mẫn Nhu cười giễu để cốc nước xuống, xem ra Hồng Lam đến hôm nay đã có chuẩn bị, quyết tâm không phản bác dù có bị cô làm nhục.



Nguyên nhân

khiến Hồng Lam dẹp bỏ mọi tôn nghiêm hạ mình như thế, ngay cả thù xưa

hận cũ hay hôm nay hận mới đều dẹp sang một bên. Mẫn Nhu tự nhận mình

biết quá rõ Hồng Lam bà ta chỉ nhìn vật thiển cận bên ngoài, chẳng lẽ

hôm nay Hồng Lam còn có ẩn tình gì sâu hơn sao?



Mẫn Nhu lạnh lùng chờ Hồng Lam mở miệng, cô cũng muốn nhìn xem vì muốn giữ được vị

trí chủ tịch phu nhân Mẫn thị, Hồng Lam có thể làm ra chuyện gì!



Sắc mặt Mẫn

Chí Hải cũng không tốt, không biết vì Hồng Lam giả vờ xua nịnh hay thất

Mẫn Nhu không tán thưởng mà bất mãn. Mẫn Nhu cũng lười đoán, ánh mắt

nhìn lướt qua ba người, nổi bật một cảm giác: “Có lẽ đúng như lời Mẫn Tiệp nói, là cô phá hủy hạnh phúc của ba người họ”



Dù không có

tình yêu, nhưng vì lợi ích vì trách nhiệm và nghĩa vụ, Mẫn Chí Hải sẽ

phải sống cùng Hồng Lam, nếu hai mươi năm trước cô không quay về Mẫn

gia, có phải họ sẽ là gia đình nha giàu gương mẫu không?
Đối phó với kẻ không hiểu lý lẽ như Mẫn Tiệp, có lẽ chỉ có chiêu cầm nã thủ của Đậu Đậu này mới là vương đạo.



“Mẹ, Đậu Đậu làm đúng hay không đúng?”



Vứt đám tóc

trong tay xuống, Đậu Đậu tranh công ôm cổ Mẫn Nhu, đôi môi tròn dán vào

tai Mẫn Nhu, giọng nói êm ái như hoa rời vào cõi lòng cô.



Đầu ngón tay béo má Đậu Đậu, Mẫn Nhu hạ giọng đáp:



“Đậu Đậu bảo vệ mẹ xứng đáng là tiểu anh hùng, mẹ rất vui nhưng Đậu Đậu cũng phải biết tự bảo vệ mình hiểu không?”



Đậu Đậu hôn lên mặt Mẫn Nhu, đầu lắc lắc trừng mắt nhìn Mẫn Tiệp được Hồng Lam đỡ dậy, sau đó ngoan ngoãn tựa vào ngực Mẫn Nhu.



Tiếng Mẫn

Tiệp nức nở vang lên trong không khí. Mẫn Nhu cảm thấy rất khó chịu nhíu mày, tính kéo Đậu Đậu đi. Cô nhìn xuống chân thấy rất nhiều tờ giấy màu vàng rơi từ túi xách Mẫn Tiệp ra, trên mặt giấy còn có những chữ màu đỏ giống như là bùa.



Mẫn Nhu cúi

người nhặt lên, tay ôm Đậu Đậu tay cầm xấp giấy vàng lật xem. Nếu Mẫn

Tiệp nhìn thấy nhất định sẽ đanh mặt xông qua giật lấy đồ từ tay Mẫn

Nhu, nhưng bây giờ cô ta tự lo còn không xong, làm gì rãnh chú ý Mẫn

Nhu.



Những chữ

màu đỏ vẽ loằng ngoằng trên tờ giấy vàng, Mẫn Nhu nhìn nội dung trên tờ

giấy thì sắc mặt cũng lạnh đi, quay đầu chất vấn Mẫn Tiệp:



“Xem ra để đối phó tôi, chị cũng đã vắt hết óc”



Mẫn Nhu

không để ý tới ánh mắt kinh hoàng trốn tránh của Mẫn Tiệp, cô đảo qua vẻ mặt cổ quái của Hồng Lam, nhìn vẻ khó hiểu của Mẫn Chí Hải không khách

sáo nói:



“Đây chính là thái độ hối lỗi mà cha nói sao? Cha hỏi xem người vợ và đứa

con gái tốt của cha, hôm nay có tính lấy đống bùa này làm quà xin lỗi

không?



Giọng Mẫn

Nhu lạnh thấu xương đầy hận ý, ánh mắt nghi hoặc nhìn Đậu Đậu, cô đi về

trước vài bước, đem xấp giấy vàng nhăn nhàu ném vào người Mẫn Tiệp.



“Trước kia tôi đối với chị vẫn còn tồn tại lòng trắc ẩn, còn bây giờ chị đã

đem tất cả mọi do dự bối rối của tôi làm cho biến mất.”