Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 71 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Mẫn Chí Hải

sau khi xem xong đống bùa màu vàng vẻ mặt cũng kinh hãi, nhìn sơ qua

cũng biết đó là ngày sinh tháng đẻ của Mẫn Nhu, gương mặt đen lại hơn

phân nửa, lớn tiếng quát Mẫn Tiệp:



“Chuyện này là sao? Từ đâu mà con có được mấy cái thứ tà đạo này, Tiểu Nhu là

em con, sao con có thể ác độc nhẫn tâm làm chuyện nham hiểm như thế.



Trước sự quở trách của Mẫn Chí Hải, Mẫn Tiệp hừ nhẹ đưa mắt nhìn sang chỗ khác, tựa

vào trong ngực Hồng Lam, biểu hiện không hề biết hối cả khiến Mẫn Chí

Hải tức đến thiếu chút nữa là hộc máu.



“Đây chính là những gì mà chị tiếp thu được khi ra nước ngoài học sao, vì tài sản có thể không nhận cả người thân?!”



Mẫn Tiệp hai mắt đẫm lệ, cắn môi, ngụy trang bản thân, muốn nhân cơ hội này tranh

thủ sự thương hại của Mẫn Chí Hải. Mẫn Nhu đã quá quen với chút kỹ xảo

của Mẫn Tiệp, cô cũng không còn cảm giác thương hương tiếc ngọc.



“Lo lắng tôi chiếm Mẫn thị, lo lắng tôi lấy đi tài sản Mẫn gia sao?”



Mẫn Nhu cười nhẹ ngồi xổm xuống, ánh mắt khiêu khích nhìn vẻ mặt xanh mét của Mẫn

Tiệp từ trên xuống dưới, đầu ngón tay xoa nhẹ nơi đỉnh đầu bị kéo, lòng

ngón tay dừng lại ở hai bên huyệt thái dương, cười đến gió xuân ấm áp:



“Chị không cần phải lo nhiều thế đâu, vì tất cả những điều chị lo đều sẽ

thành sự thật, không cần chị phải phí công khổ tư đến nỗi đêm không thể

ngủ say, không đáng đâu”



Giọng Mẫn

Nhu thản nhiên, tươi cười vô hại, thưởng thức bộ dạng trân trối nói

không nên lời của Mẫn Tiệp, cô cười khẽ buông tay, bổ sung nói:



“Cũng phải, đã nhiều năm như vậy, Mẫn thị cũng nên tiến hành thay đổi nhân

viên lần thứ nhất. Đừng trách sao tôi không chào hỏi các người, đợi hết

năm nay tôi là cổ đông lớn nhất của Mẫn thị, tôi sẽ yêu cầu tổ kiểm sát

điều tra kỹ lưỡng các nhân viên cấp cao của Mẫn thị.”



Mẫn Nhu học

Lục Thiếu Phàm tỏ ra ung dung bình thản, môi cười chúm chím. Ánh mắt đảo qua gương mặt Mẫn Tiệp và vẻ mặt khó chịu của Hồng Lam, cuối cùng nhìn

Mẫn Chí Hải:



“Cha, là cổ đông của Mẫn thị, chắc con cũng có quyền điều phối quyền hạn của

nhân viên và được biết rõ ràng các khoản chi của công ty?”



Mẫn Chí Hải
Mẫn Tiệp

đang muốn mở miệng giải thích bà Lục lại quay phắt người đi, đối mắt với vẻ mặt bất thiện của Hồng Lam, nghiêm nghị hạ giọng đuổi khách:



“Phu nhân Hồng Lam, nếu hôm nay bà mang con gái tới đây đã gây chuyện thì

không còn gì để nói nữa, bây giờ các người đưa con gái về nhà mà dạy dỗ

cho tốt, Lục gia không hoan nghênh các người”



Mẫn Nhu nhìn ánh mắt sắc bén của bà Lục khiến cô không khỏi chắc lưỡi hít hà, bà Lục là đang bao che cô, nhìn hoàn cảnh bây giờ xem ra bà Lục không chừa

chút mặt mũi nào cho Hồng Lam.



“Ông thông gia, nếu ông tới thăm Tiểu Nhu, người làm mẹ chồng như tôi không

có gí để nói, nếu ông tới mang theo đám người phiền phức để chọc giận

Mẫn Nhu thì tôi cũng không thể ngồi yên cho qua”



Mẫn Chí Hải bị bà Lục nói, trong lòng hổ thẹn, đi tới bên cạnh hai mẹ con Mẫn Tiệp, ánh mắt tràn trề đau lòng và thất vọng.



“Xem ra là do tôi quá tin tưởng hai người, nghĩ các người thật tâm hối cải.

Từ bây giờ, tôi phải về nhà suy nghĩ thật cẩn thận, mấy năm qua là tôi

quá dễ dãi với hai người đúng không”



Vẻ lạnh lùng quật cường trên mặt Mẫn Chí Hải chứng tỏ ông đã mệt mỏi, ông xoay người tỏ vẻ xin lỗi bà Lục, áy náy nhìn Mẫn Nhu, sau đó ông dứt khoát rời đi, đối với hai mẹ con ồn áo dù ông có muốn quản cũng không có sức mà quản.



“Cha à”



“Chí Hải..”



Mẫn Tiệp và

Hồng Lam thấy Mẫn Chí Hải thật sự giận bỏ đi, trong lòng cũng nóng nảy,

Hồng Lam cầm lấy túi xách đuổi theo, Mẫn Tiệp cũng vội vàng nhặt túi

xách cùng đồ đạt rơi trên đất, tính đi thì Mẫn Nhu ngăn lại.



“Mày còn muốn thế nào nữa đây?”



Mẫn Tiệp sưng nửa bên mặt nhìn Mẫn Nhu ngăn cản đường cô ta mà giận đến đỏ mắt, không hiểu Mẫn Nhu tính làm gì.



“Đem mấy cọng tóc kia giao ra”



“Tại sao!”



Mẫn Tiệp vịt chết cứng mỏ, siết chặt túi, Mẫn Nhu đi tới gần thêm một bước, nghiêm

nghị quan sát ánh mắt trốn tránh của Mẫn Tiệp, tính uy hiếp nói thì bị

một giọng nam trầm thấp mát lạnh vượt lên trước.



“Vì đây là Lục gia”