Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 72 :
Ngày đăng: 18:10 30/04/20
Sắc mặt Mẫn
Tiệp đại biến nhìn về phía cửa. Lục Thiếu Phàm đang cầm cặp tài liệu,
gương mặt lãnh túc căng cứng, nhìn thẳng về phía Mẫn Tiệp.
“Mẫn tiểu thư cũng không cần giao ra có thể mang theo nó rời đi. Nhưng khi
cô vừa rời khỏi gian phòng này, tôi sẽ báo cảnh sát có trộm vào nhà dân
phi pháp, để chuyện này cho cảnh sát xử lý”
Giọng Lục
Thiếu Phàm réo rắt, thái độ rộng rãi tùy ý nhưng nếu quan sát cẩn thận
có thể thấy bên ngoài mặt tuy ôn hòa lễ độ bên trong lại lạnh lùng.
Mẫn Tiệp nhìn ánh mắt chết cũng không đùa của Lục Thiếu Phàm, sắc mặt tái đi giận lên nói:
“Không phải chỉ là một sợi tóc thôi sao, Lục Thiếu Phàm, anh có cần phải làm tới mức đánh nhau không!”
“cần hay không không quan trọng, Mẫn tiểu thư có thể thử xem, không phải sao?”
Hai mắt Lục
Thiếu Phàm lấp lánh nụ cười để cặp tài liệu xuống. Anh móc di động từ
trong túi quần ra, vuốt nhẹ những con số trên màn hình, tuy cười mà
khiến người rét run.
“Mẫn tiểu thư luôn coi lời khuyên của người khác như gió bên tai, đó không phải thói quen tốt đâu”
Lục Thiếu
Phàm híp đôi mắt đen, lấp lánh lóe trên người, đôi môi mỏng nói xong
những chữ cuối tỏ vẻ không vui mím chặt. Mẫn Nhu biết Lục Thiếu Phàm
không vui, cúi người nhặt túm tóc mà Đậu Đậu vứt lúc nãy, đi tới bên
cạnh Lục Thiếu Phàm, khoác vào tay anh.
“Chị không giao cũng không sao, dù sao chúng tôi cũng sẽ trả lễ, chị lấy tôi một cọng tôi lấy lại chị một túm, tính đi tính lại vẫn là tôi lời”
Mẫn Nhu đung đưa mấy cọng tóc rối trong tay, tựa sát vào Lục Thiếu Phàm hảo tâm nhắc nhở Mẫn Tiệp.
Với tính
tình đa nghi của Mẫn Tiệp, cô ta nghe Mẫn Nhu nói thế chắc chắn lo lắng
Mẫn Nhu cũng lấy bùa chú ra đối phó cô ra. So với việc muốn hại Mẫn Nhu, mạng cô ta còn quý hơn nhiều.
Lục Thiếu
Phàm thấy Mẫn Nhu dựa vào liền vòng tay ôm Mẫn Nhu, ánh mắt nhu hòa nhìn vẻ mặt hơi giận của cô, không để ý tới Mẫn Tiệp, đưa tay xoa nhẹ gương
mặt căng thẳng của cô, nhẹ giọng dỗ dành Mẫn Nhu:
“Sao mặt lại căng thẳng thế kìa, cười một cái để chồng em sau một ngày làm việc cũng thấy vui a”
Tranh Vanh quân uy khí phách, ông Thẩm nhìn qua mạch văn không ít, mang
theo mắt kính lão, tinh thần phấn chấn cười ha ha, ánh mắt tinh nhuệ
nhìn Mẫn Nhu lễ phép chào, gật đầu cười khen:
“Lục lão đầu, cháu dâu này của ông cao thật, thượng phòng hạ bếp, cô gái tốt như vậy bây giờ rất hiếm”
Nụ cười trên mặt Lục Thiếu Phàm càng sâu, dường như hưởng thụ lời khen của ông Thẩm
dành cho vợ mình. Khi Lục Tranh Vanh và ông Thẩm ngồi xuống, Lục Thiếu
Phàm cũng kéo Mẫn Nhu tới chỗ ngồi, không quên khen ngược lại.
“Tấn Hàm tuấn tú lịch sự, đến lúc đó cháu tin ông Thẩm cũng tìm được một người con dâu tốt như vậy”
Ông Thẩm vui vẻ gật gù, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Mẫn Nhu. Mặt tỏ ra hài lòng,
tự hồ Mẫn Nhu là con dâu Thẩm gia, nhận ra điều này khiến một người tỏ
vẻ không vui.
Lục Tranh Vanh cầm lấy đôi đũa dì Mai đưa tới, gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhìn ông Thẩm, hừ nói:
“Cháu dâu tôi là tốt nhất, Thẩm lão đầu ông cũng đừng suy nghĩ quá, chắc chắn nhà của ông không lý tưởng để tìm được một cô con dâu tốt”
Ông Thẩm
nghe Lục Tranh Vanh khích bác nói, gương mặt đang tủm tỉm cười liền hạ
nhiệt. Ông ta bất mãn nhìn vẻ đắc ý của Lục Tranh Vanh, đem mọi sự chú ý dời sang Mẫn Nhu:
“Nghe Lục lão đầu nói, vợ Thiếu Phàm mang thai còn là sinh đôi phải không?”
Mẫn Nhu xem
ra cũng hiểu tính tình nham hiểm của Thẩm Tấn Hàm là di truyền từ ai,
nghe ông Thẩm ôn hòa cười hỏi cô lại cảm thấy bản thân đang bị đưa vào
bẫy, cảm giác hết sức bất thường.
“Trong đại viên, mấy cô gái trẻ tuổi cũng không nhiều, vợ Thiếu Phàm có thể
gọi bạn bè tới đây nói chuyện. Nếu ở nhà cháu không tiện có thể qua nhà
ông, dù sao phòng trống cũng chỉ để trống..”
Mẫn Nhu đang gắp thức ăn liền để tuột, hai mắt ngước lên nhìn ánh mắt sáng của ông
Thẩm. Vẻ mặt chân thành tha thiết, trong đầu giật mình bừng tỉnh hiểu
ra, coi như cũng hiểu ra ý của ông Thẩm.
Mím môi cười một tiếng, Mẫn Nhu lễ phép đồng ý: “Thẩm gia gia yên tâm, ngày mai cháu sẽ gọi Kỷ Nguyệt Hân tới chơi, Thẩm gia gia nói lời phải giữ lời đấy ạ”
“Không phải gọi Chân Ni sao?”