Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 73 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Ông Thẩm

giật mình phát hiện mình lỡ lời, thấy mọi người đều nhìn, ông xấu hổ

lúng túng. Lục Tranh Vanh vẫn không quên ném đá xuống giếng:



“Thẩm lão đầu, tôi nghe nói cháu trai ông mang theo bọc hành lý lớn hạ trại

đóng quân ở nhà đối phương, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, có thể biết

năng lực của cháu ông cũng có hạn”



Mẫn Nhu nghe tin Thẩm Tấn Hàm đã đánh tới bên trong thì kinh ngạc ngẩng đầu, cô quay sang nhìn vẻ mặt cười tựa có tựa không của Lục Thiếu Phàm, tay gắp đũa

để cà chua vào chén cô, rồi nhìn Ông Thẩm nói:



“Kháng chiến chống Nhật suốt tám năm cũng kết thúc, chuyện của Tấn Hàm suốt mười tám năm qua cũng do chú Thẩm xử lý cả”



Lục Thiếu Phàm thoải mái trêu chọc lại, gương mặt ông Thẫm liền đượm vẻ bi ai, ánh mắt nhìn Mẫn Nhu, hối hận nói:



“Vợ

Thiếu Phàm à, cháu xem như thông cảm cho ông già này, ở trước mặt bạn

cháu, cháu giúp Tấn Hàm nói vài câu, Tấn Hàm mà không kết hôn sinh con,

cho dù ông có trốn vào quan tài cũng sẽ không thể nhắm mắt”



Mẫn Nhu buồn cười, khi cô nhìn vào đôi mắt khẩn thiết của ông Thẩm thì có một cảm giác nghèn nghẹn, liền gật đầu đáp ứng:



“Thẩm gia gia cứ yên tâm, lần này cháu sẽ nói vài lời với Chân Ni”



Bà Lục nghe mọi người chỉ lo nói chuyện phiếm, khi dì Mai bưng canh lên liền giục nói:



“Ba, chú Thẩm, có gì thì đợi lát nữa nói, ăn cơm đi, nếu không đồ ăn đều nguội cả”



Lục Tranh Vanh nhướng lông mày hoa râm, nhìn những món ngon trên bàn hài lòng tán thưởng:



“Có cháu dâu thật là tốt, người nào không có cháu dâu chính là trời phạt a…”



Hai mắt Mẫn

Nhu giật giật, Lục gia gia tranh cường háo thắng luôn tận dụng mọi cách, chỉ cần có cơ hội thì liền chèn ép ông Thẩm. Ông Thẩm cũng không giận,

trước vẻ mặt đắc ý của Lục Tranh Vanh ông chỉ cười ôn hòa nói chuyện

bình thường cùng Mẫn Nhu, nội dung dĩ nhiên là đứa cháu dâu chưa vào

cửa nhà ông.



Ông Thẩm hỏi nhưng Mẫn Nhu không hề cảm thấy phiền hà, nhất nhất đáp lại. Cô cũng

chỉ nói Chân Ni thích gì, ghét gì, người chồng lý tưởng thế nào, còn gia thế và bối cảnh cô không nói nhiều, với một người thông minh như ông

Thẩm đây chắc cũng đã điều tra rõ ràng.



Một bữa cơm, ngoại trừ hai ông già tranh cãi tất cả đều vui vẻ thuận hòa. Mẫn Nhu

vừa ăn xong miếng cơm cuối cùng thì điện thoại trong túi liền kêu, cô

vội vã đứng dậy xin lỗi đi vào một góc nghe điện thoại.


Bên trong

không khí ấm áp, Mẫn Nhu mơ màng ngủ ngủ, ý thức trôi giữa hiện thực và

giấc mơ. Khi trên mặt cảm giác có ai đó chạm vào, Mẫn Nhu liền mở mắt,

hai mắt phản xạ hình ảnh Lục Thiếu Phàm



Cô dụi mắt còn lim dim, chống tay lên ghế ngồi thẳng dậy nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.



“Tới rồi, xuống xe thôi”



Ngón tay trắng vuốt nhẹ tóc cô, anh bước xuống xe trước, Mẫn Nhu nhìn màn đêm tối đen bên ngoài cũng chầm chậm mở cửa xe đi ra.



Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, dù cô mặc áo lông nhưng vẫn không nhịn được rung lên.

Theo ánh trăng, cô loáng thoáng nhận ra đây là khu dân cư, chỉ là không

có gia đình nào mở đèn, chỉ có đêm tối rét lạnh.



Nhìn bâu

trời đêm yên tĩnh, Mẫn Nhu cảm thấy Lục Thiếu Phàm tới gần. Bàn tay ấm

áp của anh đặt lên trước mắt cô, che đi ánh sáng.



“Nhắm mắt lại, bắt đầu đếm ngược mười giây”



Mẫn Nhu bật

cười, muốn nói Lục Thiếu Phàm thật sự là rắc rối, nhưng miệng lại chìu

theo ý anh đọc chuỗi dãy số. Đếm ngược từ mười đến một, khi tay anh rời

đi, cô không mở mắt ra.



“Bốn, ba, hai… một”



Mẫn Nhu mở

to mắt, những ngọn đèn sáng rực bao phủ lấy cô giữa bóng tối, giống như

tất cả các ngôi sao đều bừng sáng trong màn đên. Ba dãy nhà 23 tàng lâu

song song sừng sững tất cả ánh đèn bên trong cửa sổ đầu bật sáng, cô có

thể nhìn thấy hai chữ – “Happy birthday”



Kinh ngạc đi qua, Mẫn Nhu vừa cảm động vừa hạnh phúc, đây chính là món quà Lục Thiếu Phàm chuẩn bị sao?



“Lục Thiếu Phàm, chiêu này cũ quá rồi!”



Mẫn Nhu nở

nụ cười ngọt ngào, quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô từ nãy

giờ nhưng không thấy đâu. Tâm trạng lo lắng, nụ cười thu lại quay nhìn

khắp mọi nơi tìm kiếm Lục Thiếu Phàm, vừa xoay người sang thì thấy Lục

Thiếu Phàm từ đuôi xe chậm rãi bước ra, trong tay anh là bó hoa hồng rất lớn.