Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 79 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Xuất gia?

Mẫn Nhu cảm thấy cái từ này có ý nghĩa rất mới lạ, nhưng cũng không nghi ngờ nó chỉ là câu nói đùa. Cô cũng không phủ nhận, lần đầu tiên khi

thấy Lục Thiếu Phàm, cảm giác cao cao tại thượng khiến người khác cảm

thấy anh quá xa, một người con gái nhỏ bé làm sao xứng đáng với người

đàn ông cao quý phi phàm như thế.



Khi một

người ở trên áp đảo quần chúng, nhìn chúng sinh chìm nổi sinh ra ý niệm

xuất gia cũng không lạ, nhưng mà bây giờ Lục Thiếu Phàm còn có suy nghĩ

này không?



Mẫn Nhu không nhịn được xoa bụng mình, khóe miệng mang theo chút ý cười lại nghe giọng phụ nữ chế nhạo:



“Bây giờ cho dù lão phương trượng tự mình đến xin sợ rằng Lục Thiếu Phàm cũng không chịu đi”



Người vừa

nói là cô hai của Lục Thiếu Phàm Lục Cảnh Ngưng, mái tóc cắt ngắn toát

lên vẻ thành đạt, nụ cười thản nhiên, hay nói đùa quan sát đánh giá Mẫn

Nhu. Khi bà thấy Mẫn Nhu xoa bụng, liền mỉm cười nói:



“Thiếu Phàm xem vợ mình như bảo bối, Tiểu Nhu có thai, nếu không phải bận đi

làm, chỉ sợ cả ngày bất kể mọi thời tiết nó sẽ bưng trà đưa nước”



Mẫn Nhu

trong lòng ấm áp, Lục Thiếu Phàm đối xử rất tốt với cô. Trong tất cả con mắt của mọi người, Lục Thiếu Phàm vì cuộc hôn nhân này mà rước lấy

không ít phiền não, đi cầu xin chú ba, còn có chuyện người đại diện phát ngôn lần này, Lục Thiếu Phàm không muốn cô đồng ý chẳng qua vì muốn cô

rời xa cảnh tranh giành nơi chính trị, sống cuộc sống an bình?



“Vâng, cô hai nói đúng, Thiếu Phàm đối với cháu rất tốt, cả đời này cháu cũng

chưa từng được đối xử tốt như vậy nên cháu sẽ quý trọng tình cảm Thiếu

Phàm dành cho mình!”



Lục Cảnh

Ngưng nhìn ba người còn lại liếc mắt, trong mắt liền trở nên vui vẻ, đưa tay kéo Mẫn Nhu, sau đó ngồi xuống ghế salon nhìn Mẫn Nhu nói:



“Tiểu Nhu, cháu mang thai nếu rỗi không có việc gì thì tới phòng tranh của mợ ba chơi, còn đỡ hơn là cả ngày ở nhà. Nếu lo cho Đậu Đậu, có thể mang

thằng bé theo cùng, mợ ba cháu cũng rất thích trẻ con”



“Mẹ”



Giọng trẻ

con non nớt mừng rỡ cất lên, Mẫn Nhu theo tiếng gọi quay lại, thấy Đậu

Đậu thoát khỏi tay Lục Tranh Vanh, hứng khởi chạy tới bên Mẫn Nhu.



“Mẹ, sao lúc nãy mẹ không đợi con, vừa không thấy mẹ một lát con đã muốn chết”




“Thì ra bà xã anh muốn trở thành họa sĩ ưu tú”



Lục Thiếu

Phàm nói vậy khiến Mẫn Nhu dùng cánh tay thúc vào người anh, cô ngẩng

mặt, hai mắt mở to, nhìn ánh mắt tươi cười của anh nói:



“Làm họa sĩ không được sao?”



Lục Thiếu

Phàm dĩ nhiên cưng chìu cô, nhưng cuộc sống an nhàn này không phải diều

cô muốn. Cô rời khỏi giới giải trí cũng không phải chỉ để làm thiếu phu

nhân danh môn, không có ước mơ để theo đuổi.



Sau khi trở

thành vợ Lục Thiếu Phàm, trở thành mẹ rồi, cô mong muốn có sự nghiệp và

bầu trời của mình không muốn sống dựa vào Lục Thiếu Phàm, cứ như vậy,

sớm hay muộn cũng sẽ có ngày cô trở nên mụ mị.



Lục Thiếu Phàm nghiêm túc trịnh trọng cầm tay cô.



“Anh đã nói rồi, anh yêu em không phải là giam cầm sự tự do của em, vì vậy nếu em muốn làm gì anh đều ủng hộ.



Mẫn Nhu mỉm

cười, tự tưởng gia trưởng của Lục Thiếu Phàm chỉ xuất hiện khi anh quan

tâm cô, có rất nhiều chuyện anh lại rất bao dung cho cô, chỉ cần là

chuyện đúng anh sẽ đứng trên góc độ cô mà suy nghĩ.



“Nhưng mà, anh muốn em hứa, nếu làm ở phòng tranh thì chỉ ngồi không được đứng, cũng đừng làm quá vất vả biết chưa?”



Bàn tay êm

ái của Lục Thiếu Phàm áp lên bụng Mẫn Nhu, anh rất quan tâm đến con

nhưng cũng không muốn trói buộc cô ở nhà, Lục Thiếu Phàm như thế quả

nhiên rất có sức hấp dẫn.



Mẫn Nhu tính mở miệng thì cửa bị đẩy vào, người mà nhân viên phục vụ đưa vào là Lục

Cảnh Hoằng, chẳng qua sắc mặt có vẻ không tốt lắm.



“Tiểu gia gia tới rồi ạ”



Mẫn Nhu bị

cách gọi này làm sững người, Đậu Đậu đang chơi đùa trên ghế sô pha liền

quăng đồ chơi đi hai chân chạy về hướng Lục Cảnh Hoằng đang đi về phía

Lục Thiếu Phàm.