Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 80 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


“Tiểu gia gia”



Lục Cảnh

Hoằng vừa nghe ba chữ nay sắc mặt vốn đã âm trầm càng thêm băng lạnh,

nhưng hành động vẫn có chừng mực để Đậu Đậu sang bên. Dừng lại trước mặt Lục Thiếu Phàm, Lục Cảnh Hoằng đưa mắt nhìn nụ cười tươi ung dung của

Lục Thiếu Phàm.



Hai người

đàn ông khí thế không thua kém nhau lập tức thu hút sự chú ý của mọi

người. Xung quanh đều là những người lăn lộn trên thương trường nhiều

năm, tất nhiên cũng nhận thấy bầu không khí căng thẳng giữa hai người.



Mẫn Nhu biết Lục Cảnh Hoằng không vui có lẽ vì chuyện người phát ngôn, Lục Thiếu

Phàm vẫn giữ thái độ hờ hững khi gặp Lục Cảnh Hoằng không hề lúng túng,

chỉ mỉm cười:



“Chú út đã lâu rồi không gặp”



“Phải đã lâu rồi không gặp, ra ngoài nói chuyện một lát”



Lục Cảnh

Hoằng lãm đạm đưa mắt nhìn Mẫn Nhu vài giây sau đó xoay người đi ra cửa, không hề có ý thúc giục Lục Thiếu Phàm có lẽ đoán được Lục Thiếu Phàm

sẽ đi ra.



Lục Thiếu

Phàm ôm siết lấy cánh tay Mẫn Nhu, cấp cho cô nụ cười động viên sau đó

anh buông cô ra, vội theo sát bước chân của Lục Cảnh Hoằng rời khỏi

phòng, cánh cửa khép lại ngăn cách mọi thứ.



Mẫn Nhu nhìn cánh cửa đóng lại, cô không biết hai chú cháu nói chuyện gì nhưng có lẽ không tránh khỏi là chuyện người phát ngôn. Lục Thiếu Phàm đẩy phiền

toái này sang cho Lục Cảnh Hoằng, Mẫn Nhu cảm thấy rất có lỗi với chú

Út.



Dắt Đậu Đậu

ngồi xuống bên ghế salon không bao lâu Lục Tranh Vanh mặc quần trang

nghiêm túc ngồi xuống, các vị trưởng bối liền vây xung quanh bàn ngồi

xuống, hậu bối cũng lần lượt nhập tọa. Mẫn Nhu nhìn về phía cửa vẫn

không hề có động tĩnh liền đặt Đậu Đậu lên ghế, hàn huyên với người cùng bàn vài câu rồi tự mình đi ra ngoài kiếm người.



Bên ngoài

phòng là một đại sảnh rộng rãi, Mẫn Nhu vừa đẩy cửa ra một luồng không

khí mát mẻ đã phả vào mặt, đập vào tai là lời đối thoại giữa hai người.



“Về sau đừng đi tìm cô ấy, cũng đừng lấy Thiếu Thần ra yêu cầu cô ấy làm bất cứ việc gì”



Mẫn Nhu ngẩn ra, bàn tay đang đẩy cửa buông lỏng, cô đứng tựa vai vào cửa nghe giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, mang theo vẻ ra lệnh,

không để người khác từ chối.
đầu dành cho mẹ.



Lần này đi

thăm Diệp Thư Khinh còn co Diệp Vân Thao. Ngày thứ hai trời vừa sáng,

ông đã chạy tới Lục gia, Lục Thiếu Phàm cùng Mẫn Nhu đang ngồi trong

phòng khách thì thấy Diệp Vân Thao, mọi người dùng xong bữa sáng liền

lái xe tới nghĩa địa.



Bình thường

khu nghĩa địa rất vắng. Nhưng hôm nay lại đầy xe ngừng lại, phía trong

rất nhiều người tay cầm bó hoa bái lạy. Mẫn Nhu dẫn mọi người đến trước

mộ Diệp Thư Khinh khi thấy Mẫn Chí Hải thì sắc mặt ba người liền khác xa nhau.



Mẫn Nhu thì

kinh ngạc, man theo xua xót, trên mộ là bó hoa Bỉ ngạn mẹ thích nhất,

trong hình người phụ nữ vẫn cười dịu dàng, không hề oán hận mà chỉ mỉm

cười.



Mẫn Chí Hải

nghe tiếng bước chân liền quay đầu thì thấy vẻ mặt gai góc của Diệp Vân

Thao, gương mặt đau đớn hoài niệm hơi cứng lại.



Đứng trước

mặt anh trai Diệp Thư Khinh, Mẫn Chí Hải không thể khọng áy náy, khi ông biết Diệp Thư Khinh vì ông mà từ bỏ nhiều thứ, rất nhiều chuyện không

thể làm ngơ, nhất là thân tình với Mẫn Nhu đã như vậy.



“Cha”



Mẫn Nhu gọi

nhỏ nhưng đủ cho Mẫn Chí Hải nghe được, nhìn người con gái mang theo

gương mặt giống với người con gái mình yêu, bên cạnh còn có Diệp Vân

Thao cảm giác áy náy trỗi dậy. Nếu như ban đầu ông không thỏa hiệp thì

kết quả có như bây giờ.



Lục Thiếu

Phàm bình thản nhìn Mẫn Chí Hải, nắm chặt tay Mẫn Nhu cầm bó hoa bỉ ngạn đặt lên mộ Diệp Thư Khinh, chưa từng chào hỏi Mẫn Chí Hải.



“Cha”



Mẫn Chí Hải

nhìn con gái và con rể mình nhưng miệng không nói ra một chữ. Diệp Vân

Thao đứng phía sau cũng bước lên, sắc mặt nghiêm nghị nhìn ánh mắt Mẫn

Chí Hải:



“Mẫn Chí Hải, nếu ông còn chút tình cảm với Diệp Thư Khinh thì đừng nhúng tay vào chuyện của Hồng Lam”