Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 81 :
Ngày đăng: 18:10 30/04/20
Nói trắng
ra, Hồng Lam vẫn là phu nhân của chủ tịch Mẫn thị, danh tiếng của Mẫn
gia đã bị giảm nhiều kể từ sau khi biết Hồng Lam tham ô công quỹ nên
chắc chắn bà ta không thể quay về nhận chức lại, hơn nữa Mẫn Chí Hãi
cũng đứng giữa các mũi nhọn.
Chuyện Hồng
Lam bị báo chí đưa tin rầm rộ, người dân cũng mất niềm tin với Mẫn thị,
tất cả sẽ khiến cổ phiếu Mẫn thị rớt giá, dù Mẫn thị không bị hủy diệt
cũng bị thương, đồng thời cũng đánh mất đi chiếc ghế của công ty kinh
doanh khách sạn đứng thứ nhất thành phố A.
Mẫn Chí Hải
rõ ràng đã suy tính đến điểm này mới cố gắng hết sức đi quan hệ khắp
nơi, làm cho tòa án giảm bớt tội trạng của Hồng Lam. Điều này là do Lục Thiếu Phàm nói cho cô biết, Hồng Lam tuy bị hai tội nặng nhưng nhiều
nhất cũng chỉ giam ngắn hạn một năm là có nguyên nhân.
“Hơn hai mươi năm trước, ông vì Mẫn thị mà từ bỏ em gái tôi Hôm nay đứng
trước mộ phần em gái tôi nếu còn lấy Mẫn thị làm cái cớ, cứu hung thủ
gián tiếp hại chết em tôi thì Diệp Vân Thao tôi cả đời sẽ xem thường
ông. Đường Đường là Mẫn thị chủ tịch mà trong chuyện tình cảm chỉ là một kẻ hèn nhát”
Diệp Vân
Thao không chừa lại lối thoát cho Mẫn Chí Hải, sắc mặt ông ngày càng tái đi, ông nhìn theo ngón tay Diệp Vân Thao đang chỉ vào bức ảnh trắng đen của người thiếu phụ xinh đẹp. Khi cuộc sống cô đang vào thời khắc đẹp
nhất thì gặp ông cũng vì ông mà cô đã rời bỏ thế giới khi còn trẻ.
“Tôi chỉ yêu duy nhất một mình Thư Khinh, ông không cần phải chất vấn”
Ánh mắt Mẫn
Chí Hải đầy kiên định đón nhận câu chất vấn của Diệp Vân Thao. Tình cảm
của ông dành cho Diệp Thư Khinh không phải không chịu được sự khảo
nghiệm của thời gian mà chỉ trách ông quá coi trọng Mẫn thị, đánh giá
thấp sự quật cường của Diệp Thư Khinh.
Diệp Thư
Khinh dứt khoát bỏ đi không hề cho ông một cơ hội, tình yêu dù mãnh liệt cũng sẽ mệt mỏi, tình yêu sẽ trở thành cảm giác áy náy, Diệp Thư Khinh
cũng trở thành nỗi đau nơi tim ông.
“Người ông yêu nhất cũng không phải là người duy nhất ông yêu, đây là ý ông muốn nói đúng không?”
Mẫn Chí Hải
nghe Diệp Vân Thao khích bác mình gương mặt liền biến sắc, bàn tay dưới
ống tay áo siết chặt, tình cảm của ông dành cho Hồng Lam như thế nào
ngay cả ông cũng không rõ sao?!
đặt câu hỏi đổi lấy chỉ là tiếng ậm ừ, nhưng nhân viên vẫn không hề mất
đi sự nhiệt tình nhưng cũng chỉ là độc thoại, Kỷ Mạch Hằng không nói
thêm câu nào, nhưng Mẫn Nhu lại nghe tiếng bước chân tới gần.
Ánh mắt của
ai đó cứ dính vào cô khiến Mẫn Nhu mất đi hứng thú xem tranh, bóng người cao lớn phủ lên bức mặt trời lặn, cũng bao trùm lên thân hình mảnh mai
của cô. Mẫn Nhu cảm thấy Kỷ Mạch Hằng đứng bên cô, thậm chí biết anh ta
nhìn cô.
Môi đỏ mím
lại, Mẫn Nhu không quay đầu, thong thả đi sang bức tranh bên cạnh, rời
khỏi áp lực Kỷ Mạch Hằng đang tạo ra. Cô không có làm chuyện gì có lỗi
với anh ta nên không cần trốn tránh, không cần phải làm khó bản thân.
Nhưng suy
nghĩ của cô hình như quá đơn giản, khi cô đứng sang bức tranh khác chưa
bao lâu, Kỷ Mạch Hằng lại xuất hiện phía sau, Mẫn Nhu vẫn cảm thấy ánh
mắt nóng như lửa không hề chớp lấy một lần cứ nhìn cô.
Cô không
biết anh ta muốn gì, cũng không muốn biết. Môi mím lại, Mẫn Nhu tình đi
vào phòng vẽ tranh chờ Cơ Tố Thanh, nhưng khi cô vừa nhấc chân cổ tay
trái liền bị giữ lại không để cô bỏ đi.
Nhiệt độ
nóng rực áp vào da thịt cô, Mẫn Nhu tỏ vẻ không vui mang theo ý lạnh,
xoay người, nhìn thật sâu vào ánh mắt Kỷ Mạch Hằng đang nhìn cô, lạnh
lùng ra lệnh:
“Xin anh buông ra cho!”
Hai mắt Kỷ
Mạch Hằng không còn sự lạnh lùng, sự tĩnh lặng cũng không thấy mà thay
vào đó là vẻ phiền muộn, nhìn Mẫn Nhu giận và không vui anh ta cũng
không buông tay, chỉ nắm chặt cổ tay cô, muốn đem nhiệt độ của mình
truyền vào người cô.
Nhân viên
công tác cũng nhận thấy sự khác thường của hai người, nhất là Mẫn Nhu,
gương mặt đen hơn phân nửa, còn Kỷ Mạch Hằng chỉ im lặng Mẫn Nhu, không
hề nghe lời Mẫn Nhu thả cô ra.
“Kỷ Mạch Hằng, anh muốn làm gì đây, buông ra!”