Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 82 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Mẫn Nhu cầm

túi xách đánh nhẹ, nhưng cho dù cô ra sức đánh thế nào cũng không thể

thoát khỏi cái nắm tay của Kỷ Mạch Hằng. Điều đó khiến cô rất giận.



“Xin anh tôn trọng tôi, tôi bây giờ là vợ Lục Thiếu Phàm”



Cô là người

đã có chồng, có gia đình có hôn nhân hạnh phúc mỹ mạn. Nhưng hành vi của Kỷ Mạch Hằng bây giờ là gì, chẳng lẽ lạc đường quay lại hối tiếc không

kịp, cho nên muốn cô vãn hồi tâm ý.



A! Mẫn Nhu

chỉ cảm thấy buồn cười, thái độ quấn lấy không buông đó trong mắt cô nó

không phải là tình sâu mãnh liệt, anh ta cứ nắm cô như lúc này không

buông chỉ mang đến phiền toái, khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp.



Kỷ Mạch Hằng nhìn chăm chú Mẫn Nhu dường như đã khuất phục, sự im lặng lan tràn bên

trong phòng tranh. Cô hạ giọng nói lời cảnh cáo! Cố gắng dùng giọng nói

nhỏ nhất, ngay cả nhân viên làm việc xen vào cũng bị anh ta xem nhẹ.



“Kỷ Mạch Hằng”



Mẫn Nhu kêu

khẽ, cảm giá xấu hổ vô cùng! Kỷ Mạch Hằng im lặng vài giây đột nhiên kéo về trước!! Cả người Mẫn Nhu mất thăng bằng, ngã về trước đụng vào lồng

ngực Kỷ Mạch Hằng.



Bộ tây trang lạnh lẽo cạ vào gò má cô, mùi rượu ngọt ngào tràn vào mũi, trong đầu

Mẫn Nhu xuất hiện một suy nghĩ!! Kỷ Mạch Hằng uống rượu.



Ngước đầu,

quan sát kĩ đáy mắt của Kỷ Mạch Hằng, trong đó chỉ có hình ảnh của cô,

Mẫn Nhu cảm thấy nó là một sự mỉa mai lớn lao. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, Kỷ

Mạch Hằng!! Anh không thể quay đầu, tôi cũng sẽ không xoay người lại!



Bàn tay cần

chờ muốn chạm vào mặt cô, Mẫn Nhu quay mặt không để anh ta có cơ hội

chạm tới, trong giọng nói tăng thêm vài phần lạnh lùng:



“Kỷ Mạch Hằng, nếu anh không buông ra, tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rầy”



Hai người

bọn họ đứng ôm nhau như bây giờ, từ góc độ khác nhìn sang sẽ khiến người ta hoài nghi. Hơn nữa ở đây, năm sáu mắt nhìn, nếu họ kể lại truyền ra

bên ngoài, hoặc nói cho Cơ Tố Thanh biết, sợ rằng sẽ dẫn tới những

scandal và hiểu lầm.



Ý thức được

tính chất nghiêm trọng của chuyện, Mẫn Nhu càng giãy giụa thêm, cảm

giác khó chịu muốn tạo ra khoảng cách giữa hai người, ánh mắt căm hận

nhìn Kỷ Mạch Hằng không hề động đậy:



“Kỷ Mạch Hằng, anh muốn làm gì đây”



“Kỷ tiên sinh..”



Nhân viên

muốn ngăn cản Kỷ Mạch Hằng làm càng, lại nhận được ánh mắt sắc lạnh của

anh ta nên im miệng không dám hó hé!! Lo lắng nhìn Mẫn Nhu, rồi vội vàng chạy vào phòng nằm ở cuối hành lang.



Những người

đó chỉ nhìn không ai dám chủ động tới ngăn cản Kỷ Mạch Hằng!! Chẳng lẽ

vì Kỷ Mạch Hằng là khách quen, nên không ai dám đắc tội sao?”



Kỷ Mạch Hằng siết chặt hông cô, chịu đựng sự tức giận và chỉ trích của cô. Ánh mắt

nhìn cô lại ánh lên vẻ yêu thương và đau lòng!! Kỷ Mạch Hằng siết chặt

tay!! Nhẹ khép mắt, cằm dưới áp lên đỉnh đầu cô, tự thì thầm:



“Tại sao em lại thay đổi cách trang trí của phòng, không phải em nói căn phòng đó chuẩn bị cho anh sao?”



Những động

tác của Mẫn Nhu chậm lại, không thể tin được nhìn vẻ mặt bi ai của Kỷ

Mạch Hằng. Cô chưa từng chủ động nói với anh ta rằng cô đã trang trí lại căn nhà, cô chỉ đưa anh ta chìa khóa nhà trọ. Nhưng kể khi cô mua nó,

anh ta chưa từng bước chân vào.
với chị rất chung tình!! Khó trách chị lại hủy hôn, bỏ qua Kỷ thiếu tổng mà chọn anh ta”



Mẫn Tiệp

nghe những lời nói tán thưởng của Mẫn Nhu xong thì sắc mặt chuyển đen

thành trắng, hàm răng rung lên. Mẫn Nhu cười không giấu giếm, nhướng

mày, ánh mắt mãnh liệt cùng Mẫn Tiệp giao đấu, cũng không nhìn xem ai là người đoạt giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc của giải Bách Hoa

năm ngoái.



Cô không

thích đấu võ miệng, nhưng Mẫn Tiệp lại cứ khiêu khích châm chọc, muốn

phá hủy mối quan hệ của cô và Lục Thiếu Phàm. Nếu Mẫn Tiệp đã tự kiếm

chuyện, cô cũng nên giúp cô ta đem vài chuyện tốt kể ra.



So với những lời nói đổi trắng thay đen của Mẫn Tiệp, thì lời cô nói ra hôm nay là

thật, chỉ có thể nói Mẫn Tiệp quá đáng không thể trách cô được. Bởi vì

mọi thứ đều là sự thật.



“Sao lại đứng trước cửa thế này”



Mẫn Nhu và

Mẫn Tiệp nhanh chóng kết thúc màn đấu mắt, đưa mắt nhìn sang chỗ khác!

Cơ Tố Thanh đẩy cửa đi vào, vẻ mặt khó hiểu nhìn khung cảnh giằng co quỷ dị trong phòng tranh. Khi thấy Mẫn Nhu đứng ở cầu thang trong mắt lóe

lên tia mừng rỡ.



Cơ Tố Thanh làm trưởng bối nên Mẫn Nhu phải bước xuống chào hỏi, Cơ Tố Thanh cũng hướng về phía cô, còn cô lễ phép kêu:



“Mợ ba”



Mẫn Tiệp

nghe Mẫn Nhu gọi chủ nhân phòng tranh này như vậy gương mặt biến sắc

càng trở nên méo mó. Vẻ ghen tị oán hận chiếm cứ cả gương mặt, người đàn ông bên cạnh cô ta liền nhắc nhở:



“Tiệp? Vừa rồi anh quên hỏi em, chủ tịch Mẫn thích tranh trong nước hay quốc ngoại”



Người đàn

ông tên Will vẫn cư xử rất thanh tĩnh, lúc bị Mẫn Nhu xiên xỏ cũng không có vẻ khó chịu!! Gương mặt từ đầu đến cuối rất bình thản!! Như lúc này

Mẫn Tiệp thì giận còn anh ta lại dịu dàng cười khẽ vuốt lưng cô ta,

thong thả cất tiếng.



“Tiểu Nhu, sao cháu không lên kia ngồi chờ, nếu để Thiếu Phàm biết chắc nó sẽ oán trách mợ ba này”



Cơ Tố Thanh nắm lấy tay Mẫn Nhu, kéo cô đi lên lầu, sao đó giao phó với nhân viên:



“Buổi sáng các em đã rửa sạch mùi thuốc trong phòng chưa?



“Cô cơ, bọn em đều lau sạch sẽ rồi, qua khỏi phòng tranh, phòng vẽ sẽ không có mùi thuốc nữa”



Cơ Tố Thanh

cẩn thận như thế đều vì Mẫn Nhu!! Phụ nữ có thai nên tránh hít mùi thuốc vẽ!! Cho nên Cơ Tố Thanh dạy vẽ cho Mẫn Nhu, trước khi cô sinh con sẽ

chỉ cho phác họa hình khối, không dám để cô cả ngày chạm vào màu vẽ.



Mẫn Nhu cảm

động trước ý tốt của Cơ Tố Thanh. Khi đi theo Cơ Tố Thanh lên lầu, trong lúc lơ đãng Mẫn Nhu nhìn thấy một đôi mắt không hề kiêng dè nhìn mình,

cảm giác như mình là con mồi bị người ta săn đuổi khiến Mẫn Nhu nhíu

mày, người nhìn cô chính là người đàn ông tên Will.



So với vẻ cao ngạo đùa vui, ánh mắt của Will lại còn có vẻ ác độc, sắc bén khiến cô rất khó chịu!! Mơ hồ cảm thấy bất an.



“Cháu không khỏe chỗ nào sao?”



Cơ Tố Thanh nhận thấy vẻ mặt biến hóa của Mẫn Nhu, dừng lại, quan tâm hỏi.



Mẫn Nhu nhìn về phía Will đang đứng, cô chỉ thấy anh ta lịch thiệp cùng chọn tranh

với Mẫn Tiệp, ánh mắt nguy hiểm sắc bén vừa nãy chẳng lẽ là do cô có ảo

giác.



Cô cũng không muốn để Cơ Tố Thanh lo lắng nên mỉm cười, đi lên lầu nói:



“Không sao ạ, mợ ba chúng ta lên lầu thôi”