Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 83 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Phòng vẽ

tranh của Cơ Tố Thanh rất rộng rãi, mùi thuốc vẽ bị thay bằng mùi cỏ

xanh rất dịu. Cơ Tố Thanh đi tới bên cửa sổ kéo rèm lửa, ánh nắng buổi

trưa chiếu sáng cả căn phòng.



“Tiểu Nhu, cháu ngồi xuống trước đi!! Để mợ qua phòng làm việc tí”



Cơ Tố Thanh

từ bên ngoài đi vào!! Trong tay cầm cái túi!! Nhìn bộ dạng mệt mỏi của

bà, xem ra sau khi nhận được điện thoại của nhân viên liền vội vã chạy

đi.



Mẫn Nhu

không hề ngồi xuống ngay, lúc rãnh rỗi cô dạo quanh căn phòng vẽ tranh,

tất cả các bức vẽ đều không thấy đâu. Trên giá vẽ không hề có giấy phác

họa hay vẽ bản đồ, nhưng lại có giấy trắng bị bút chì gạch vài vết.



Do tò mò,

Mẫn Nhu tiến gần lại nhìn, đường cong mơ hồ dường như đang vẽ một gương

mặt, nhưng lại chỉ vẽ từ sống mũi trở lên, phần còn lại không hề vẽ

tiếp. Đôi mắt thông minh, lông mày rậm xem là người thanh niên anh tuấn

thành đạt.



Điều này

khiến Mẫn Nhu nhớ tới người con trai đã qua đời của Cơ Tố Thanh. Bức họa vẫn chưa vẽ hết, Mẫn Nhu nhẹ thở dài, xem ra Cơ Tố Thanh vẫn nhớ người

con đã qua đời, nhưng bà lại không thể vẽ hoàn chỉnh, chứng tỏ đó là nỗi đau khắc cốt ghi tâm.



“Đừng đứng nữa! Cháu mau ngồi xuống đi”



Lúc Cơ Tố Thanh trở về trên tay bưng hai ly nước lọt!! Có lẽ ngại sức khỏe của Mẫn Nhu nên bà không pha cà phê.



“Cảm ơn mợ”



Mẫn Nhu nhận ly nước!! Cô rời khỏi bức tránh đi đến trước giá vẽ bên cạnh ngồi

xuống, Cơ Tố Thanh nhìn lướt qua bức vẽ chưa hoàn thành, gương mặt không tiết lộ tâm tình.



“Tiểu Nhu, trước kia mợ có gặp cháu ở đâu chưa? Mợ cảm thấy cháu rất quen”



Mẫn Nhu cũng từng làm ở phòng tranh của Cơ Tố Thanh, nhưng lúc đó Cơ Tố Thanh cống

hiến hết mình vì hội họa nên ngày nào cũng bận bịu, rất ít khi tới phòng tranh. Tuy Mẫn Nhu có gặp bà vài lần nhưng tất cả chỉ là cái liếc mắt

vội vàng, chưa từng nhìn kĩ nhau.



Sau đó cô vì thích Kỷ Mạch Hằng, lại gặp ngay lúc Kỷ thị gặp chuyện nên xin nghỉ gia ngập giới giải trí, mấy năm qua Cơ Tố Thanh cũng trải qua chuyện đau

xót mất con nên rất nhiều chuyện phai nhạt dần. Hơn nữa, bà cũng không

chạy tới chạy lui khắp nơi, một thời gian dài đều xuất hiện ở phòng

tranh lại không nhìn thấy Mẫn Nhu, chuyện không nhớ cũng bình thường

thôi.



Mẫn Nhu nhấp miếng nước, mỉm cười nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cơ Tố Thanh, cô cũng không giấu diếm.



“Khi cháu học đại học có tới làm thêm ở phòng tranh của mợ, lúc đó có gặp mợ vài lần”



“Thì ra là vậy…”
dùng họ dùng cơm nên không đi được.!! Nhớ thay mợ hỏi thăm gia gia và mẹ cháu”



Sau hi chào tạm biệt Cơ Tố Thanh, hai người cũng không đi dọa mà về nhà ngay! Mẫn

Nhu quan sát xe mới của Lục Thiếu Phàm, so với xe thể thao chiếc xe này

ngồi rất êm, không gian bên trong cũng rất rộng, nhìn hàng ghế rộng rãi

phía sau Mẫn Nhu cảm thấy rất vui!! Xe này là dành cho 5 người gia đình

họ.



Khi họ lái

xe vào đại viện thì nghe tiếng pháo vang lên. Từ xa, khi đánh khúc quanh vào nhà Lục gia thì qua gương chiếu hậu Mẫn Nhu thấy sân nhà ai đó đang rất vui vẻ, ngoại trừ tiếng pháo vang lên không dừng còn treo cả hai

chiếc đèn lồng đỏ, Mẫn Nhu nhíu mày, chẳng phải vẫn chưa tới Tết nguyên tiêu mà?



Lục Thiếu Phàm cười nhạt!! Nhíu mày nhìn kính chiếu hậu rồi hướng Mẫn Nhu nói:



“Nghe nói hôm nay Tấn Hàm mang bạn gái về nhà”



Bạn gái? Mẫn Nhu quay đầu nhìn Lục Thiếu Phàm, nhìn dáng vẻ bí hiểm của anh giống

như câu nói vừa nãy không phải từ miệng anh phát ra. Lúc lái vào Lục

gia, Mẫn Nhu quay đầu thấy nhà đang giăng đèn kết hoa quả thật là Thẩm

gia.



Mẫn Nhu liền hiểu ra, Thẩm Tấn Hàm dạo gần đây ở chỗ Chân Ni quyết tâm công phá pháo đài, bạn gái mà Lục Thiếu Phàm chắc chắn là Chân Ni, nói cách khác,

Chân Ni đã chịu Thẩm Tấn Hàm?



Lục Thiếu

Phàm cười khẽ nhìn vẻ nghiêm trọng của Mẫn Nhu, lúc dừng xe anh đưa tay

ngắt mũi cô, cởi dây an toàn bước xuống xe!! Giúp Mẫn Nhu mở cửa xe xong liền bổ sung một câu.



“Hình như ngay cả hai vị trưởng bối bên nhà gái cũng tới, nghe nói là chọn ngày kết hôn..”



“Chọn ngày kết hôn..”



Mẫn Nhu cao

giọng nói!! Cô tính đưa mắt nhìn căn nhà náo nhiệt thì bị Lục Thiếu Phàm kéo vào lòng, ôm lấy cô đi vào căn biệt thự sáng đèn.



“Đừng vội, lát nữa người em muốn gặp sẽ tự mình tới thôi, đến lúc đó hỏi cũng không muộn”



Trên thực

tế! Lục Thiếu Phàm nói không sai, khi họ vừa vào nhà ngồi chưa nóng ghế

đã có người tới cửa phát bánh kẹo cưới, người cầm trong tay bó kẹo lớn

ánh mắt né tránh là Chân Ni, bên cạnh người cười đến xuân phong đắc ý

không ai khác là Thẩm Tấn Hàm?



“Lục lão đôi, tôi mang bánh kẹo cưới tới rồi, sao vẫn còn núp trong vỏ rùa không ra thế?”



Tiếng cười

sảng khoái già nua vang lên, Mẫn Nhu chú ý người đi sau Thẩm Tấn Hàm và

Chân Ni, dáng vẻ chắp tay sau lưng, gương mặt sáng rực Thẩm Lão gia tử.

Ông cười đến không khép miệng, hướng về cầu thang hét lên hoàn toàn mất

đi vẻ uy nghiêm chững chạc, càng giống như Lão ngoan đồng thích khoe

khoang