Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 84 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Trên lầu,

phòng riêng cửa Lục Tranh Vanh vẫn khép chặt, trước sự khiêu khích của

Trầm lão gia tử nó cũng chẳng có động tĩnh gì. Bà Lục vừa mới tan sở về

thấy ông Thẩm tới liền sững sốt, ngay sau đó liền đứng dậy đón tiếp:



“Chú Thẩm tới rồi, Thiếu Phàm sao con không gọi mẹ, dì Mai mau pha trà”



Lục Thiếu

Phàm đứng dậy đi tới, gương mặt anh tuấn trước sau vẫn cười ôn hòa. Mẫn

Nhu nhìn vẻ mặt không tự nhiên của Chân Ni liền mời Chân Ni và Thẩm Tấn

Hàm vào.



“Gia gia vẫn còn ở trong phòng sách, để cháu đi báo với gia gia”



Lục Thiếu

Phàm khiêm nhường nói, nụ cười đúng mực, lúc nào cũng duy trí hình tượng công tử ôn văn nhĩ nhã, ung dung có độ không mất đi trật tự tôn ti. Một người đàn ông như vậy quả thật là lựa chọn hàng đầu của các cô gái.



“Được rồi không cần làm phiền cháu đâu, để ông tự lên”



Ông Thẩm vui mừng phất tay, kéo Lục Thiếu Phàm đang chuẩn bị đi lên lầu lại, sau đó

ông cầm lấy hai giỏ xách từ tay Thẩm Tấn Hàm nghênh ngang đi lên lầu.



Xem ra tối

nay Ông Thẩm không khoe khoang với Lục Tranh Vanh về đứa cháu dâu của

mình thì sợ rằng ngủ không yên, còn Lục Tranh Vanh nghe Ông Thẩm nói

xong chắc cả đêm cũng không chợp mắt ngủ.



Đối với cuộc sống ở Lục gia, Mẫn Nhu cũng tương đối hiểu hai ông lão oan gia này,

một người là tham mưu trưởng thành phố A, người kia là chính ủy, cũng vì một câu nói khi làm trong quân đội “Tất cả mọi việc đều nghe theo chỉ

huy” mà khiến cho Lục Tranh Vanh suốt ngày phải đi so cao thấp với Ông

Thẩm, lấy nó làm niềm vui của mình.



“Tiểu Nhu!! Cô gái này chính là bạn con Chân Ni sao?”



Mẫn Nhu nhìn theo ánh mắt ám chỉ của bà Lục, lập tức nở nụ cười lúm đồng tiền, đưa mắt nhìn hai người đứng ngoài cửa.



“Chân Ni, Tấn Hàm hai người mau vào đi, đừng đứng nữa”



Chân Ni tính mở miệng nói gì đó, nhưng ánh mắt đảo quanh một vòng sau đó không nói

nữa, sau đó dùng vẻ không cam chịu nhìn chăm chú Mẫn Nhu. Mẫn Nhu cũng

cảm thấy khó hiểu, còn Thẩm Tấn Hàm cầm rổ bánh kẹo để xuống, một mặt

lấy lòng rồi đưa Chân Ni vào trong.



“Mọi người cứ trò chuyện đi, để mẹ lên chăm Đậu Đậu”



Bà Lục cũng

thấy Chân Ni không được tự nhiên!! Cũng hiểu, bản thân nếu tiếp tục ngồi ở đây chỉ làm cho không khí trở nên căng ra, liền viện cớ bỏ đi.



“Ni Ni, em mau vào trong ngồi đi, nếu để em đứng mệt gia gia sẽ đánh anh chết mất”



Thẩm Tấn Hàm chỉ trong một tháng đã biến hóa rất nhiều, tuy mặt vẫn cười giảo hoạt

nhưng ánh mắt nhìn Chân Ni lại đầy yêu thương không hề có hư tình giả ý

lừa gạt.



Mẫn Nhu vui


“Hôm nay em gặp anh ta phải không?”



Giọng nói

khàn khàn đầy khẳng định, nụ hôn tùy ý trượt dọc theo gáy cô. Tim Mẫn

Nhu đập nhanh hơn, hai mắt đang mơ màng vì câu hỏi của Lục Thiếu Phàm mà thanh tỉnh không ít.



“Lúc tới phòng tranh đón em, anh thấy xe anh ta đỗ bên đường”



Kỷ Mạch Hằng vẫn không đi sao? Mẫn Nhu hơi nhíu mày, cũng vì Kỷ Mạch Hằng mà cô

phiền não không ít, cô lo Lục Thiếu Phàm liệu có hiểu lầm gì không?



Mẫn Nhu đưa

tay chuẩn xác giữ lấy hai má của Lục Thiếu Phàm, nụ hôn tham luyến rời

khỏi da thịt, không khí trong lành liền tràn qua khiến cô run rẩy mà

cũng tỉnh táo hơn. Cô nhìn vào đôi mắt đen như ngọc kia, ánh mắt kiên

định.



“Là chuyện của anh ta!! Một ngày nào đó, anh ta sẽ hiểu sự lựa chọn của em”



Trong bóng

tối, đôi mắt đen kia liền mất đi ánh sáng, anh nhắm mắt, chỉ dùng những

nụ hôn vội vàng đầy kích động tập kích lên mặt cô. Hôm nay, Lục Thiếu

Phàm mất tự chỉ, hằm răng trắng khẽ cắn cằm cô. Mẫn Nhu cảm thấy cả cơ

thể nhẹ hẫng, bị ai đó ôm lấy.



“Thiếu Phàm”



Cánh tay

thon dài lướt qua lưng cô, chạm vào eo nhỏ của cô, một tay đỡ mông cô

lên!! Khi cô gọi tên anh, anh lại dùng hành động đáp trả, đôi môi mỏng

áp lên cánh môi sưng mọng của cô.



Dịu dàng va chạm không thể ngăn được tiếng thở dốc và rên rỉ.



Khi Mẫn Nhu

bị Lục Thiếu Phàm đẩy lên giường, ý nghĩa đầu tiên không phải lo cho

bản thân mà làm thế nào để Lục Thiếu Phàm tin cô sẽ chung thủy với cuộc

hôn nhân này.



“Thiếu Phàm, dù Kỷ Mạch Hằng làm gì, em cũng không quay lại ăn tiếp cái cây mình đã bỏ”



Mẫn Nhu

trịnh trọng tuyên bố, Lục Thiếu Phàm lại chỉ cười khẽ!! Tiếng cười vui

vẻ đầy quyến rũ, kho anh cởi quần áo cô ra thì cô vẫn còn mãi quan tâm

đến cảm xúc của anh. Khi anh ăn cô vào bụng, Mẫn Nhu mới nghiệm ra một

vấn đề.. Lục Thiếu Phàm cố ý.



Anh cố ý lợi dụng Kỷ Mạch Hằng khiến cô áy náy, buông bỏ mọi cảnh giác của mình, sau đó!! Anh thuận lợi đem cô nuốt vào bụng, người đàn ông cũng có một mặt

điên cuồng này không chút áy náy ôm cô vào lòng, giọng nói lười biếng

đầy thỏa mãn?



“Bà xã à, ba tháng qua rồi, em cũng nên thông cảm cho chồng mình”