Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 85 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Khi Mẫn Nhu

và Lục Thiếu Phàm xuống ăn cơm, Lục gia và những người khác đang ăn

sáng, hai người Thẩm gia và Chân Ni cũng không thấy đâu.



“Hai đứa mau tới đây ăn đi, cơm canh cũng nguội cả rồi”



Bà Lục nhìn

Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu tay trong tay đi tới cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn hai người ngồi xuống dùng cơm, sau đó bảo dì Mai lấy bát canh chim

bồ câu còn nóng để bồi bổ cho Mẫn Nhu.



Đậu Đậu tự

mình ăn từng muỗng, đôi mắt lay động nhìn sang Mẫn Nhu và Lục Thiếu

Phàm, Mẫn Nhu lại như tên trộm chột dạ kéo chặt cổ áo sợ bị mọi người

xung quanh nhìn thấy gì đó.



“Mẹ, sao mặt mẹ lại đỏ như vậy!”



“Có sao??”



Mẫn Nhu tự

nhiên cũng thấy bà Lục và Lục Tranh Vanh nhìn sang mình, nhất thời bối

rối ho khan, đưa tay lên xoa xoa gương mặt của mình, dưới bàn dùng chân

đá nhẹ Lục Thiếu Phàm, ý bảo anh giải vây giúp cô.



“Mẹ, vừa nãy là cha ăn hiếp mẹ đúng không, lúc nãy con nghe tiếng mẹ khóc…”



Đậu Đậu

ngừng ăn cơm, đôi mắt trong veo nhìn Mẫn Nhu. Còn cô lại hận không thể

tìm cái lỗ chui xuống đất, sự quan tâm đó khiến cô xấu hổ không biết nên nói gì.



Đậu Đậu đồng ngôn vô kị (1), nhưng những người khác nghe đều hiểu, chỉ sợ sớm đã đoán ra lý do tại

sao Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm trễ như vậy mới xuống. Nhưng chuyện này bị bày ra trên bàn nói lại là chuyện khác, ngay cả người ung dung như Lục

Thiếu Phàm cũng ngượng ngập mở miệng, phát huy phẩm chất im lặng là

vàng.



“Mẹ, mặt mẹ đỏ như táo Đậu Đậu rất thích”



Đậu Đậu len

lén nhìn Mẫn Nhu, ngượng ngùng cong môi, không hề phát giác ra những lời mình nói lúc nãy có gì không phải, thậm chí còn a dua gắp miếng cà chua đưa cho Mẫn Nhu, tỏ vẻ ra oai: “An ủi mẹ khi bị cha khi dễ”



Gương mặt

Mẫn Nhu đen lại, khóe miệng co rút không dám nhìn bà Lục và Lục Tranh

Vanh, cô nhận miếng cà chua Đậu Đậu đưa tới rồi ngoan ngoãn cúi đầu ăn,

ngay cả cổ và tai cũng ửng hồng.
nhân này nếu Lục Thiếu Phàm không kiên trì, có khi gặp sự ngăn trở của

bà Lục thì sẽ tuyên bố kết thúc. Khi đó, cô vẫn chìm trong nỗi đau quá

khứ, chưa tin tưởng Lục Thiếu Phàm, nếu như cô không yêu Lục Thiếu Phàm…



Mẫn Nhu nhìn hai mắt đen trong suốt của Lục Thiếu Phàm, đôi mắt cũng lóe ra tình ý,

một người đàn ông xuất sắc như thế làm sao có thể bỏ qua?



“Nếu em là con gái của một tội phạm tham ô, Lục Thiếu Phàm, anh sẽ làm gì?”



Lựa chọn

buông tay bo bo giữ mình, hay vì đạo nghĩa không hề chùn bước mà yêu,

sau đó đánh mất mọi thứ. Bên tai tiếng cười trầm thấp của anh vang lên,

Mẫn Nhu nhìn gương mặt tuấn tú đó, không hề có vẻ nghiêm túc như cô. Cô

xấu hổ nhéo tay Lục Thiếu Phàm, bất mãn nói:



“En đang hỏi anh đó, nghiêm túc một chút đi”



Lục Thiếu

Phàm cười yếu ớt, lông mày nhướng lên, đôi mắt khóa chặt gương mặt cô,

anh lật người đem cô đẩy xuống ghế sô pha, cười tủm tỉm thưởng thức vẻ

chống đối của cô, anh như con cáo giáo đắc ý vểnh đuôi, cuối người chặn

lại mọi sự chống đối của cô.



“Lục Thiếu Phàm, anh…”



Khi Mẫn Nhu

đỏ mặt thở dốc nhìn chằm chằm anh, thì gương mặt anh tuấn kia cũng đầy

vẻ dịu dàng che chở, anh ôm cô về giường, phủ chăn lên người, nhẹ giọng

thì thầm vào tai cô:



“Có

lẽ anh sẽ mang em đi trốn, đến một nơi không ai tìm thấy chúng ta, anh

sẽ không để em gặp bất cứ sự tổn thương nào, đó là chuyện đều tiên anh

muốn làm nhất”



Mẫn Nhu mỉm cười nhắm mắt, trong lòng vừa ngọt vừa chát, cô đưa tay vòng lấy thắt lưng anh, thỏa mãn nói:



“Có anh bên cạnh thật tốt, Thiếu Phàm”



Vụ án Hồng

Lam dù Lục Thiếu Phàm không giúp, Mẫn Nhu cũng không tính làm thánh mẫu. Công việc vẫn chưa xong, nên khi cô nhận được điện thoại họp đại hội cổ đông thì liền đồng ý, dù sao cô cũng là cổ đông lớn nhất,



Cúp điện thoại xong, Mẫn Nhu liền chìm trong suy nghĩ, quay về Mẫn thị cô phải làm gì đây…