Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 94 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Phía trên sân thượng, màn đêm bao phủ, bóng người lấp ló lúc sáng lúc tối, cánh cửa sắt ở cuối lầu bị đá văng,



Không khí lạnh phả vào mặt. Mẫn Nhu bị người đàn ông phía sau dùng sức kéo

đến sân thượng, bàn tay bịt chặt miệng cô từ từ buông ra, sau đó đẩy

mạnh cô vào giữa đám đàn ông.



“Sao lại lâu như vậy?”



Người đàn ông chờ sẵn trên sân thượng cất tiếng, giọng nói có vẻ mất kiên

nhẫn. Trừ hai người thanh niên phục vụ đứng bên cạnh cô, tất cả những

người còn lại đều bận đồ đen, đeo khẩu trang, đội mũ, trong luồng sáng

âm u khiến cô càng khó nhìn ra diện mạo đối phương.



“Tại con đàn bà thối tha này tính bỏ trốn, làm lãng phí không ít sức lực”



Người phục vụ nhổ nước miếng xuống đất, lầm bầm mắng Mẫn Nhu, một tay xoa xoa chỗ ngực khi nãy bị đánh, đứng sau lưng Mẫn Nhu chặn đường lui của cô.



“A, tính tình không ngờ lại quyết liệt như vậy, xem ra lát nữa phải tổn hao chút sinh lực rồi”



Mấy người khác không có ý tốt nói khiến chuông cảnh giác trong lòng Mẫn Nhu rung lên mãnh liệt, tay nắm chặt lớp áo rịn cả mồ hôi lạnh. Cô muốn lùi ra sau tránh khỏi người đàn ông nguy hiểm này, nhưng vừa lui lại đã

đụng bức tường thịt phía sau, bàn tay bị siết chặt đến nỗi khiến cô đau

nhói nhíu mày nhưng không hề rên lên.



“Ngoan ngoãn một chút, nếu không thì biết tay tao”



Người đàn ông mặc đồ phục vụ dữ tợn uy hiếp Mẫn Nhu. Bọn họ nhìn chằm chằm

vào ánh mắt cô, tựa như đôi mắt của sói lóe lên trong đêm, tiết lộ tia

ác độc xảo huyệt.



Không khí lành lạnh khiến Mẫn Nhu dần dần khôi phục tĩnh táo, cô trấn an trái tim đang hoảng loạn, nhìn đám đàn ông này mãi một lúc mà vẫn chưa ra

tay, họ chỉ dùng ánh mắc xảo quyệt nhìn cô, cô cũng âm thâm đoán mục

đích của họ.



“Bắt tôi tới đây chẳng lẽ chỉ để thưởng thức cảnh đêm nơi này sao?”



Nhìn bộ dạng giả vờ bình tĩnh của Mẫn Nhu, người đàn ông trong đám bọn họ

khẽ cười, ngón tay còn kẹp điếu thuốc khẽ ném nó sang bên. Sau đó hắn

rút từ trong túi quần ra một tờ giấy, trong khung cảnh yên tĩnh tiếng tờ giấy sột soạt mở ra.



“Đưa bút cho cô ta”



Người đàn ông cầm tờ giấy, hạ lệnh cho người kế bên. Sau đó người kia lập tức cầm bút ra vẻ mặc dữ tợn đưa cho Mẫn Nhu. Dù cô đồng ý lấy hay không,

cây bút vẫn nằm gọn trong tay.



Lúc này kêu cô cầm bút chẳng lẽ cần cô ký giấy tờ gì sao? Trên người cô có vật gì mà khiến người khác thèm thuồng như vậy?



Đôi mắt nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay tên đàn ông. Đầu Mẫn Nhu lóe sáng, nghĩ tới một khả năng, cũng không khẳng định trăm phần trăm, người kia xem ra chưa tới mức phát điên làm chuyện liều mạng như thế.



Trong bóng tối, Mẫn Nhu ngửi thấy toàn mùi thuốc lá nồng nặc, nhưng so với

việc ở chung với đám lưu manh này điểm khó chịu đó cũng chẳng đáng gì.

Cô bây giờ chỉ muốn bảo vệ bản thân.



“Nếu muốn sống, thì ngoan ngoãn kí vào tờ giấy đêm”



Người đàn ông ném tờ giấy vào người cô. Tên lưu manh đốt lên điếu thuốc thứ

hai, ngọn lửa từ chiếc bật lửa chiếu sáng nửa gương mặt hắn, Mẫn Nhu
không khí lạnh lẽo, một đường vòng cung mang theo máu kéo lê trên không

trung, sau đó rơi thẳng xuống đất văng tung tóe như hoa hồng.



“Chết người rồi, chạy mau”



Giọng đàn ông hoảng sợ như xa như gần, phân không rõ là mơ hay thật, cổ tya

đang cầm tay trái cô chợt biến mất, tiếng bước chân dồn dập phía sau.



Cơn gió lạnh lướt qua gò má, nhưng cô không có cảm giác, chỉ có trên cổ tay phải gió thổ qua lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve nhưng lại đau đến xé lòng.



Chất lỏng nóng hổi chảy róc rách xuống lòng bàn tay, dọc theo ngón tay mảnh

khảnh, ngưng tụ tai đầu ngón tay, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, màu máu tươi hòa vào không khí, cô đang rối loạn cũng nên thanh tĩnh.



Trên cổ tay mảnh khảnh, da thịt xanh xao xuất hiện một vết sao ghê người,

máu từ đó tuông chảy, im lặng trào ra, năm ngón tay như chết lặng đi hơi động nhưng không hề cảm giác đau đớn.



Máu như rơi xuống một đường, đọng lại thành vệt đỏ sậm, Mẫn Nhu muốn hét

lên nhưng cổ họng chỉ toàn gió lạnh rưới vào khô khốc. Cô giữ cô tay

phải bằng tay trái, ngón tay không cách nào chặn được những dòng máu đỏ

đang phun ra.



Ánh đèn lúc sáng lúc tối từ ngọn thiên đăng trên núi, bóng người mảnh mai

chập chờn bước đi, lảo đảo vài cái, máu theo tay chảy xuống, nhiễm đỏ cả quần áo, tạo thành một đó hoa đỏ xinh đẹp.



Đau không?



Thế giới của cô mờ sương không rõ, trời đất đảo ngược trong mắt, hai chân bước đi lại xụi lơ mất cảm giác, rồi ngã xuống.



Quanh cô đầy bóng tối lóe lên ngôi sao sáng. Cô không nhìn thấy, chỉ thấy địa ngục kinh khủng tối đen như con quỷ cắn nuốt linh hồn mình…



“Ireland, em muốn quay lại Ireland”



“Được”



Giọng nói dịu dàng vang vọng bên tai, giống như lời cầu khẩn trong cô, nụ

cười ấp ám tựa mùa hè liệu sau này cô còn nhìn thấy, bóng tối càng lúc

càng bao trùm cô càng suy nghĩ càng sợ hãi.



Con của hai người, đứa con chưa ra đời.



Gương mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi lạnh đổ ra, tóc đen dính vào hai bên, hơi thở yếu dần. Cô dùng sức đè vết cắt nơi cổ tay, thở dốc, bóng đêm lạnh

lẽo như muốn nghe tiếng thở khó khăn của cô không chịu hợp tác, xung

quanh yên tĩnh khắc nghiệt.



Cô không muốn chết, không muốn rời khỏi thế giới này, rời khỏi anh. Nhưng

sao hạnh phúc luôn tàn nhẫn thế, muốn lấy lại mọi thứ mà cô đã có sao?



Ở giáo đường, anh hôn lên trán cô, đôi mắt sang dâng lên nụ cười, anh nói: “Mẫn Nhu, chúng ta sẽ hạnh phúc”



Trên ngón tay, chiếc nhẫn từ từ nhuộm đỏ, cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rớt xuống hòa vào mồ hôi, nước mắt từ từ chảy xuôi xuống trên gương mặt điềm tĩnh của cô.



Thiếu Phàm…



Thiếu Phàm…