Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 93 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Bầu không

khí náo nhiệt của tết âm lịch vào tháng hai cũng từ từ tắt dầu rồi biến

mất, những ngày cuối của tháng hai tới cũng là hôn lễ được cử hành.



Sau khi Mẫn Tiệp tự ý công khai lời xin lỗi trước giới báo chí thì những tin đồn khác nhau cũng xuất hiện.



Chuyện Mẫn

Tiệp đi du học ở Milan và những việc xảy ra khi đó đều được mang ra ánh

sáng, còn cuộc hôn nhân giữa Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm vì sự can thiệp

của Mẫn Tiệp trở thành đề tài nóng của xã hội. Mẫn Nhu lại không ra mặt

giải thích, từ một mối kim ngọc lương duyên biến thành nghiệt duyên bị

xã hội lên án.



Với chỉ số

thông minh của Mẫn Tiệp, Mẫn Nhu cũng không hề khinh thường, trước những lời gièm pha tai tiếng, lại có thể duy trì được bình tĩnh, bày ra chủ ý công khai xin lỗi trước báo chí.



Mẫn Nhu mỗi

ngày đều xem báo, Mẫn Tiệp bây giờ ngày ngày đều xuất hiện, lại còn là

ảnh màu, nhưng chỉ có một mình không hề có ai đi bên cạnh. Vừa ra khỏi

cửa liền bước lên xe buýt hoặc tàu điện ngầm khác hẳn vẻ tiểu thư trước

đây.



Mẫn Tiệp

chịu không ít khổ cực, Mẫn Nhu cũng hiểu rõ. Nhưng với thói quen của Mẫn Tiệp lại có thể tiết kiệm, suốt ngày ru rú trong nhà nếu cô ta không

phải bị hỏng óc rồi chắc chắn có người làm quân sư, giúp cô ta bày mưu

tính kế.



Nhìn dáng

người cô độc trong tờ báo, Mẫn Nhu chợt nhướng mày, nhìn sang bên mép

hình, nụ cười trên môi cong lên, Mẫn Tiệp chẳng qua là con cờ mà Will

cần dùng nhưng không ngờ lại thuận buồm xuôi gió!



Người đàn

ông này, trốn trong bóng tối thao túng Mẫn Tiệp như con rối, chắc chắn

muốn chiếm Mẫn thị. Bây giờ anh ta làm thế, ngoại trừ khiến mối quan hệ

của Mẫn Tiệp và Mẫn Nhu càng thêm căng thẳng thì còn được lợi gì.



Hay, anh ta

muốn cô đứng ra, giống như Mẫn Tiệp, khiến cho mọi chuyện xào xáo lên

đạt tới hiệu quả tốt nhất, ngồi ngư ông đắc tới.



Đáng tiếc,

anh ta tính sai rồi. Cô còn chưa đến mức kích động dẫn giới truyền thông tới xem cô và Mẫn Tiệp cãi nhau, cuối cùng rơi vào lưới để mọi người ai cũng chỉ trích cô.



Giá cổ phiếu của Mẫn thị bị rớt nghiêm trọng, dưới áp lực của người chơi cố phiếu,

đại hội cổ đông được mở, cũng tại hội nghị này, Mẫn Nhu mới biết mười

lăm phần trăm cổ phần khác của Mẫn thị đã được chuyển tới tên cô.



Nhìn luật

sư đưa giấy tờ chuyển nhượng cổ phần công ty đến trước mặt, Mẫn Nhu như

mê muội cả đi, trong lòng bình thản không hờn giận như đã biết trước ai

là người tặng. Cô lạnh lùng đẩy giấy tờ chuyển nhượng sang cho luật sự.



“Thứ này không phải của tôi, tôi sẽ không lấy nó”



Vị luật sư

nhìn giấy tờ bị trả lại đến cứng đờ nhìn thái độ đầy ương ngạnh của Mẫn

Nhu. Ông xấu hổ không biết làm sao, cũng không thể nói là ai đưa. Mẫn

Nhu cũng không cho ông cơ hội thuyết phục, cuộc họp vừa kết thúc, cô

phớt lờ vị luật sư đó, sau đó cùng Liên luật sư ra khỏi phòng họp.



Nhìn theo

bóng lưng kiên quyết của Mẫn Nhu, vị luật sư cầm lấy di động gọi: “Xin

lỗi, tôi không thể thuyết phục Mẫn tiểu thư nhận cổ phần công ty…”



Nếu yêu, nhưng yêu không đúng lúc, thì những giọt lệ quý giá cũng chỉ phó hoài, có thể lựa chọn gì nữa.



Khi cô theo

đuổi anh ta thì trong lòng anh ta có người khác, dù cô có cố gắng thế

nào cũng không vào được; khi anh ta hối hận thì trong lòng cô đã có

người khác, dù anh ta có bù đắp thế nào cũng không vào được trái tim cô.



Tình cảm xưa kia của cô và Kỷ Mạch Hằng đã kết thúc, bây giờ anh ta làm thế chỉ mong giảm bớt nỗi đau khổ mất mát, cũng chỉ mang tới phiền toái cho cuộc

sống của cô, cho nên, cô không thể đón nhận ý tốt của anh ta. Nếu đón

nhận nó, cô và anh ta sẽ lại dây dưa lần nữa.



Chẳng qua, lần dây dưa này đổi thành anh ta đi theo cô, không phải cô đuổi theo anh ta nữa..



Mẫn Nhu vừa

ra khỏi phòng họp liền nhận được điện thoại của Lục Thiếu Phàm. Vì đã

đến gần bữa trưa, hơn nữa công ty Mẫn thị và tòa thị chính cách nhau

không xa nên hai người quyết định đi dùng cơm.



Mẫn Nhu

không đi cùng Liên luật sư xuống bãi đỗ xa. Cô ngồi bên trong phòng tiếp khách, hưởng thụ sự nhiệt tình của nhân viên mang nước nóng tới, chờ

Lục Thiếu Phàm tới thì sẽ gọi điện cho cô.



Hôm nay, Mẫn thị mang đến cho Mẫn Nhu cảm giác yên tĩnh, về chuyện loại cảm giác này từ đầu mà tới, Mẫn Nhu đưa mắt nhìn cửa sổ trong suốt, nhìn những nhân

viên đang cầm văn kiện đi qua lại, sau đó khép chặt cửa phòng làm việc,

qua đó thể hiện tiết tấu làm việc rất có quy luật.



Từ khi cô

bước vào Mẫn thị đến khi đại hội cổ đông kết thúc thì không ai tới làm

phiền cô, cô chợt nhớ tới Mẫn Tiệp luôn ghen ghét cô, Mẫn Nhu nhíu mày,

chẳng lẽ định lực của Mẫn Tiệp đã được Will huấn luyện tốt thế sao?
Chuyến đi Ireland lần trước, Lục Thiếu Phàm đã cho cô ước hẹn trăm năm, như vậy lần này, cô sẽ cho anh ước hẹn của mình.



Hôn lễ kết

thúc rất muộn, Thẩm Tấn Hàm bị chuốc rượu khá nhiều, ngay cả đi cũng lắc lư. Cho nên việc tiễn khách nặng nề cũng đặt lên người anh em chí cốt

là Lục Thiếu Phàm.



“Anh giúp Tấn Hàm tiễn khác, em vào trong đợi anh đi”



Lục Thiếu Phàm hôn lên gò má cô. Mẫn Nhu cong môi cười, gật đầu, rồi anh buông tay cô ra đi về phía Thẩm Tấn Hàm và Chân Ni.



Mẫn Nhu nhìn căn phòng dành cho khách ở cách không xa, mệt mỏi đi tới, cô cũng muốn

nghỉ ngơi một lát nên liền cất bước đi, còn Lục Thiếu Phàm và Thẩm Tấn

Hàm đã cùng nhau xuống lầu tiễn khách.



Chân Ni cũng tới phòng nghỉ một lát nhưng không bao lâu liền bị mẹ của Thấm Tấn Hàm

giục xuống lầu. Mẫn Nhu cũng không tỏ ra khó chịu, cô có thể thông cảm

cho Chân Ni, dù sao Chân NI vẫn còn rất bận rộn, nếu cô cứ độc chiếm cô

dâu xem ra cũng không có lý.



Bên trong

phòng khách chỉ có cô và một người nữa, Mẫn Nhu tiện tay cầm lấy tờ báo, muốn mượn nó giết thời gian, gần đây từ báo chí có thể thấy tin tức của Mẫn gia, ví như tờ báo cô tầm trong tay, là báo giải trí lớn nhất bên

cạnh chính là bài viết về Mẫn Tiệp.



“Con gái nhà giàu vì danh tiếng mà hối lộ chủ bút của tờ báo kinh tế tài chính nước ngoài.”



Phía dưới

bài báo là hình Mẫn Tiệp, tấm ảnh chụp cô ta ăn mặc xinh đẹp cùng với

người đàn ông trung niên nước ngoài kề vai sát cánh, cử chỉ thân mật

khiến người ta mơ mộng



Tuy tờ báo

không nêu đích danh tên người, nhưng lại phá hủy cuộc sống của một

người, Mẫn Tiệp rõ ràng là một trong hai người, bây giờ sợ rằng đi ra

ngoài cô ta phải cải trang.



“Lục phu nhân, Lục tiên sinh đang ở bãi đỗ xe chờ cô, bảo tôi lên báo cô một tiếng”



Cửa phòng

khách truyền đến giọng nói lễ phép khiêm tốn. Mẫn Nhu quay lại thì thấy

một thanh niên mặc đồng phục của khách sạn, cúi người mỉm cười nhìn Mẫn

Nhu, tay hướng ra ngoài cửa mở.



Mẫn Nhu để

tờ báo xuống, cầm lấy túi móc điện thoại di đông ra. Cô không hề nhận

được cuộc gọi nhỡ nào, lông mày nhíu lại, Lục Thiếu Phàm sao lại thay

đổi chủ ý, không phải nói sẽ lên đây sao



“Chờ một lát, tôi gọi cho anh ấy đã”



“Được thưa cô”



Mẫn Nhu vừa tính gọi cho Lục Thiếu Phàm thì di động reo lên, một tin nhắn hiện trên màn hình ngăn cản ý định gọi điện của cô.



“Nhu Nhu, anh ở bãi đỗ xe, em xuống đi”



Tin nhắn kí

tên đúng là Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu nhìn sơ qua dãy số cũng là Lục Thiếu Phàm. Đưa mắt nhìn người phục vụ vẫn đứng chờ ở cửa, Mẫn Nhu cười hối

lối, cầm túi xách đứng dậy rời khỏi phòng.



Lối đi trong khách sạn Mẫn Nhu cũng không rõ, chỉ đành đi theo hướng tay chỉ của

người phục vụ. Nhưng giác quan thứ sáu của Mẫn Nhu rất nhạy, khi phát

hiện mình quẹo bãy tám ngã càng lúc càng xa, không khởi chậm lại, người

phục vụ cũng phát hiện sự bất thường của Mẫn Nhu.



“Lục phu nhân, phía trước chính là thang máy, đi vài bước nữa là tới”



Mẫn Nhu nhìn nụ cười thân thiện của người phục vụ, muốn từ đó phát giác ra điểm khác lạ nhưng không có kết quả, trong lòng cảnh giác cũng dâng lên, gương

mặt mỉm cười khó đoán.



“Tôi để quên đồ trong phòng, phải quay lại lấy”



Người phục

vụ gật đầu, không ngăn cản cũng không đi theo Mẫn Nhu. Hắn đứng đó nhìn

Mẫn Nhu mỉm cười, nụ cười đó lại khiến Mẫn Nhu sợ hãi, tay khẽ cầm lấy

điện thoại trong túi gọi Lục Thiếu Phàm.



“Lục phu nhân, Lục tiên sinh đang đợi rất sốt ruột a, đồ phu nhân muốn tôi sẽ giúp cô mang tới”



Hai ba tiếng bước chân từ xa truyền tới, lúc nhanh lúc chậm giống như tiếng chùy nện vào tim Mẫn Nhu. Bàn tay siết chặt túi, lui về sau, gương mặt cũng

không thả lỏng như lúc nãy.



“Không cần phiền vậy đâu, tôi tự mình đi là được”



Mẫn Nhu không đợi người phục vụ đáp lại liền lấy di động ra, xoay người bỏ chạy hướng về nơi đông người.



Trên vai

xuất hiện một trọng lực, Mẫn Nhu căng thẳng, cảm giác hoảng sợ dâng lên, không còn quan tâm đến hình tượng, nhưng chưa kịp kêu cứu thì một bàn

tay thô to đã che miệng cô lại, bàn tay khác lôi cô vào chỗ tối.



Điện thoại

rớt khỏi tay, cảm giác bất an tràn vào suy nghĩ, cô dùng hai tay không

bị hạn chế liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi khống chế của người đàn

ông phía sau, nhưng lại bị hai tên đàn ông mạnh mẽ kéo vào bóng tối..