Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 92 :
Ngày đăng: 18:10 30/04/20
Dù bên ngoài ồn ào huyên náo, nhưng thế giới Mẫn Nhu vẫn rất bình yên, không vì Hồng Lam và Mẫn Tiệp gặp khó khăn mà phát sinh rắc rối.
Người ở Lục
gia cũng không ở trước mặt cô nhắc tới tình trạng của Mẫn thị, cũng
không hỏi chuyện liên quan tới Mẫn gia. Cuộc sống vẫn bình thản trôi qua khiến cho Mẫn Nhu quên mất bản thân mình là một phần của Mẫn gia, đại
cổ đông Mẫn thị.
Phía ngoài
cửa đại viện cũng không có đám phóng viên trực chờ, có lẽ do sợ vệ binh
gác cổng. Trước đây, một phóng viên chuyên nghiệp đã lẻn vào bên trong
thăm dò tình hình tận mắt nhìn thấy vệ sinh mặc dùng thủ đoạn áp chế tên trộ, đánh đến mức mặc sưng vù cha mẹ đều không nhận ra, kể từ đó không
ai dám trèo tường đột nhập dở trò ma quỷ.
Đương nhiên
những chuyện này Mẫn Nhu cũng không biết. Trước sự ồn ào của Mẫn thị, cô quyết định đóng cửa không ra, chỉ lang thang ở trong đại viện. Cơ Tố
Thanh cứ cách một ngày lại mang dụng cụ vẽ tới, cùng cô luyện tập ở nhà.
Chạng vạng,
Lục Thiếu Phàm sẽ tan tầm về nhà, sau đó cùng cô vẽ tranh, có khi bị cô
dụ dỗ làm người mẫu để vẽ. Từ bị cô bắt buộc đến trở thành thói quen,
sau khi ăn cơm xong hai người mở tivi lên xem, ngay tức khắc vẻ mặt liền trở nên âm trầm.
Ánh đèn máy
ảnh nhấp nháy, Mẫn Tiệp ngồi một mình, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch,
đôi môi khô nứt, hai mắt đỏ hoa, trong mắt đầy những lằn đỏ khiến người
khác nhìn vào tưởng rằng cô ta đang suy sụp, rất đánh thương.
Quần áo trên người cũng không phải đồ hàng hiệu, chỉ chiếc áo cùng váy màu trắng
càng toát lên vẻ nhợt nhạt của cô ta, dáng người gầy yếu khiến đám phóng viên càng trở nên huyên náo liên tục chụp ảnh. Mẫn Tiệp chỉ lẳng lặng
ngồi ở đó, ánh mắt đau đớn khổ sở tận cùng.
“Chị ta muốn làm gì vậy?”
Mẫn Nhu
không vui nheo mắt, rúc người vào lòng Lục Thiếu Phàm, ngửa đầu lên,
nhìn Mẫn Tiệp tỏ ra yếu đuối để tranh thủ sự thương cảm của mọi người.
Trăm tư không thể nào giải, thật khó tưởng tượng Mẫn Tiệp không hề trốn
tránh mà còn chủ động xuất hiện trước mặt giới truyền thông.
Chẳng lẽ
muốn học theo chị Phù Dung và Phượng, thông qua scandal muốn tìm được
một chỗ trong giới giải trí, không muốn làm tổng giám nữa mà muốn làm
hồng nhân trên mạng sao?
Lục Thiếu
Phàm nhíu mày, nhìn chăm chú màn hình, để đầu Mẫn Nhu tựa lên vai mình,
gương mặt tuấn tú vẫn bình thản, nhưng mắt lại trở nên lạnh lẽo.
“Kẻ xấu thường lắm trò, anh muốn xem cô ta còn muốn diễn gì nữa”
Lục Thiếu
Phàm chế giễu nói, ánh mắt kiên định lạnh lùng như lưỡi dao phóng về
phía màn hình đang hiện lên gương mặt Mẫn Tiệp. Dù anh vẫn như trước chú tâm coi, vẻ mặt nho nhã nhưng hàn khí từ trong xương toát ra khiến
Những lời
nói hồ ngôn loạn ngữ của Mẫn Tiệp lúc này là những lời phỉ báng chưa
từng có. Nhưng nằm trong lòng Lục Thiếu Phàm, mọi bất an đều theo gió
bay đi, chỉ còn niềm hạnh phúc.
Mẫn Nhu nhẹ thở hắt, chầm chậm ngồi dậy, nở nụ cười, nhìn gương mặt đàn ông lạnh băng, trong giọng nói cất lên đầy mùi làm nũng.
“Chị ta giống như con gián đánh mãi không chết, chắc phải dùng tới bảo tháp của Lý thiên Vương mới thu phục được chị ta”
Lục Thiếu
Phàm không nói tiếp, chỉ nhướng mày, dáng vẻ như đang trịnh trọng suy
nghĩ xem cái ý tưởng này của Mẫn Nhu có khả thi không. Nhưng Mẫn Nhu đã
đứng dậy, cúi người thật thấp, dịu dàng nói nhỏ:
“Quân nhân, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về phòng nghỉ ngơi?”
Bóng người
cao to che mất tầm nhìn của cô, Mẫn Nhu cảm thấy bên hông bị thắt lại,
toàn bộ người ngã vào lòng Lục Thiếu Phàm, hương bạc hà sảng khoái xâm
chiếm thế giới cô. Cô nheo mắt thích thú, đầu tựa vào lòng Lục Thiếu
Phàm.
“Mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi, tin anh, Tiểu Nhu”
“Được, em tin anh”
Chỉ cần là Lục Thiếu Phàm nói, Mẫn Nhu sẽ không hoài nghi.
Ngón tay
trái lướt trên chiếc nhẫn xoa xoa chú cá heo tinh xảo. Vẻ cười tràn đầy
trên mặt Mẫn Nhu, cô kiễng chân, muốn hôn lên má anh, vừa ngẩng đầu,
gương mặt anh tuấn đã phóng đại trước mắt, cánh môi để lên đôi môi đỏ,
cảm giác ấm áp mềm mại lại như lửa đang phừng cháy, lan tràn vào tận
trong máu huyết.
Lúc rời ra,
Mẫn Nhu mở miệng hít lấy không khí, cơ thể tròn trịa bị Lục Thiếu Phàm
ôm lấy đi hướng lên lầu, lúc đưa mắt ngó cô trong đôi mắt anh như có
lửa.
Ánh trăng
thuần khiết chiếu qua cửa sổ, nhưng lại bị rèm che giữ lại bên ngoài,
trong bóng tối chỉ có tiếng phụ nữ hờn dỗi cùng lời giáo huấn đầy chính
nghĩa của người đàn ông.
“Đừng loạn nữa, em mệt lắm, ngủ thôi”
“Lục Thiếu Phàm, anh đừng tới nữa… em muốn ngủ riêng giường với anh”
“Ngoan, bà xã, ăn xong vận động có lợi cho tiêu hóa”