Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 91 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Sau khi tiệc sinh nhật Cơ Tố Thanh kết thúc, Mẫn Nhu nhân lúc rảnh rỗi đi cắt tóc

ngắn lên, phiêu dật mà không phải dễ thương, nhìn cô như tiểu thư khuê

các cùng khí chất dịu dàng điềm tĩnh.



Từ sau khi

mang thai, cô rất khó khăn khi gội mái tóc dài, nên đã thuận lợi cô liền cắt mái tóc đã dưỡng suốt mấy năm qua. Tựa như khi cô rời giường, nhìn

cảnh trời thoáng đãng bên ngoài cửa sổ cô cảm thấy rất khoan khoái, mái

tóc ngắn này để cho tâm trạng cô cũng phần nào tốt lơn.



Trừ việc đi

tới bệnh viện khám thai lần đầu, phần lớn thời gian cô tới chỗ Cơ Tố

Thanh học vẽ, cũng vì chuyện này mà bà Lục trêu ghẹo nói phòng tranh sắp có người kế nghiệp.



Đối với giới hội họa, Mẫn Nhu cũng không quan tâm nhiều, chỉ muốn kiếm một công việc để làm chỗ dựa tinh thần, cô không muốn cả ngày mơ màng ngồi chờ đứa

con ra đời



Chân Ni cũng dọn vào đại viện. Dù là bị ép buộc hay muốn sống chung với Thẩm Tấn

Hàm, thỉnh thoảng Chân Ni cũng chạy sang Lục gua, oán trách Thẩm Tấn Hàm âm hiểm xảo trả, tiểu nhân đắc chí. Nhưng Mẫn Nhu vẫn có thể thấy vẻ

xinh đẹp rực sáng từ mắt Chân Ni, nhìn rõ giữa Chân Ni và Thẩm Tấm Hàm

rất nồng thắm, không còn Thẩm Tấn Hàm yêu đơn phương nữa.



Chân Ni cũng mang thai, so với Mẫn Nhu không hề thua kém, điều đó khiến Thẩm Tấn Hàm càng thêm cẩn trọng. Mỗi lần nhìn thấy Chân NI và Mẫn Nhu nói chuyện,

dáng vẻ giương nanh múa vuốt thì anh liên tục kêu: “Bà cô của tôi ơi, em có thể biết kiềm chế một tí được không”



Điều này lại gây cười cho cả Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm, so với cuộc hôn nhân bình

lặng giữa họ thì Chân Ni và Thẩm Tấn Hàm lại như “không phải oan gia

không gặp nhau”



“Nhu! Nhu!! Cậu mau xuống đây, mình có tin tốt này”



Mẫn Nhu đang xuống lầu ăn sáng thì thấy Chân Ni hối hả chạy vào biệt thự, trên tay

còn cầm một tờ báo, gương mặt thay vì nói là nở nụ cười mừng rỡ thì rõ

ràng là vui sướng vì người khác gặp nạn.



“Nhu, chúc mừng cậu, xem ra lần này Mẫn thị đã thật sự rớt vào túi cậu rồi”



Mẫn Nhu vừa

xuống tới cầu thang, Chân Ni liền hưng phấn ôm lấy cô, kéo cô tới phòng

khách, không ngừng nghỉ đem mọi tin tức kể cho Mẫn Nhu nghe, lâu lâu còn liếc mắt đưa tình.



“Nhìn này,

đây là báo sáng nay. Hai mẹ con ác độc xem như bị quả báo rồi, già thì

bị ở tù, nhỏ thì thành chuột chạy trên đường, bị mọi người xua đuổi”



Chân Ni phấn khởi kéo Mẫn Nhu ngồi lên ghế sô pha, mở tờ báo để lên bàn trà. Đó là

tờ nhật san lớn nhất của thành phố, chất lượng cũng là số một, luôn dẫn

đầu so với các báo khác.



Mẫn Nhu nghe Chân Ni nói loạn hết cả lên cũng thấy khó hiểu, cô theo hướng tay chỉ

của Chân Ni nhìn tờ báo, nhìn tựa đề to nằm chình ình ngay mặt báo cô

cũng không nhịn được kinh hãi, vội cầm tờ báo lên đọc chăm chú.



“Chủ tịch phu nhân Mẫn thị xuất thân là vũ nữ, là kẻ thứ ba hại chết người vợ trước”
“Cậu đi học vẽ, mình đi làm gì, không đi”



Chân Ni nhàm chán thở dài, đánh giá những vật trang trí trong nhà, không nhanh không chậm tùy ý nói:



“Cậu muốn thoái ẩn làm họa sĩ sao? Trước kia chưa từng nhìn thấy cậu vẽ, nếu như thật sự muốn kiếm việc để làm không bằng vào Mẫn thị đoạt chức chủ

tịch, làm hco hai mẹ con để tức chết, tiện thể đổ chức giám đốc kinh

doanh cho mình làm”



Tiếng dao

nĩa chạm vào chiếc dĩa hoa mẫu đơn phát ra âm thanh leng keng, Mẫn Nhu

ngước nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Chân Ni, bất đắc dĩ cười than:



“Đi

qua tất cả mọi chuyện mình thấy rất mệt mỏi, lúc này chỉ muốn sống vì

bản thân. Việc mặc âu phục mang giày cao gót, trở thành thành phần tri

thức có lẽ là ước mơ ban đầu của mình, nhưng ước mơ năm đó đã bị năm

tháng hòa tan, mình chỉ muốn tự do tự tại làm theo ý mình, vẽ tranh là

lựa chọn tốt nhất”



“Xem ra mình không thể mơ làm tổng giám đốc rồi”



Chân Ni ỉu xìu dựa vào lưng ghế, vẻ mặt ai oán nhìn Mẫn Nhu. Mẫn Nhu sực nhớ gì đó không khỏi hỏi:



“Mấy ngày nữa hai người kết hôn rồi, mọi việc đã chuẩn bị xong chưa?”



Đang vui vẻ

vì lộ đường vỏ của người khác trong chớp mắt lại như khinh khí cầu bị xì hơi, hai mắt cụp xuống, ủy khuất nhìn Mẫn Nhu, không quên cố nặn ra hai hàng lệ.



“Nhu, mình có thể đào hôn không?



Mẫn Nhu nhướng mày, ánh mắt lướt nhìn Chân Ni, nhẹ nhàng cong môi, bỏ miếng bánh ngọt vào miệng, thản nhiên đáp:



“Có thể, chỉ cần người đàn ông của cậu đồng ý”



Chân Ni như ý thức được điều gì đó, nuốt nước miếng xuống, mở to mắt nhìn Mẫn Nhu

giảo hoạt đang chớp chớp mắt, cô tính đẩy lui ghế kiếm đường bỏ chạy thì cổ váy liền bị ai đó tóm lấy.



“Ni Ni, xem ra anh quá coi thường xem rồi, nếu không mới để em suy nghĩ bậy bạ mắc bệnh sợ hãi trước khi kết hôn”



“Anh không phải đi làm sao?”



Chân Ni cười mỉm quay lại, nhìn nhướng mày, khóe miệng siêu vẹo nhìn nam nhân xấu xa yêu nghiệt, ánh mắt chú ý tới Thẩm Tấn Hàm đang nhìn tớ báo trong tay

cô. Vội vã cuộn nó lại giấu ra sau:



“Em sợ Nhu một mình buồn, nên chạy qua đây nói chuyện xưa quê nhà một chút mà”



“A? Xem ra Ni Ni em đang chuẩn bị trở thành nữ chủ nhân kế tiếp của Thẩm gia a”



Mẫn Nhu chớp chớp chớp mắt, cúi đầu ăn sáng, nghe hai người đấu khẩu âm thầm cười.

Thẩm Tấn Hàm có thể thu phục được Chân Ni, thậm chí còn phản pháo được

lời Chân Ni, xem ra không hổ danh là bạn Lục Thiếu.