Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 90 :
Ngày đăng: 18:10 30/04/20
Trên bàn
cơm, bầu không khí hết sức vui vẻ, Cơ Tố Thanh mặt mày hớn hở nhìn đám
hậu bối dâng quà chúc mừng. Ăn xong, Mẫn Nhu cảm thấy hơi khó chịu liền
len lén chuồn ra bên ngoài, hít thở ít không khí trong lành.
Lục Thiếu
Phàm tính đi theo cô, lại bị chú Đường Lệ lôi kéo. Mẫn Nhu cũng ngại để
anh đi theo cô ra ngoài, nghe anh dặn dò cẩn thận xong, cô tươi cười bỏ
ra ngoài trước sự mập mờ của mọi người trong phòng.
Mẫn Nhu
không đi dạo xung quanh, mà tới sảnh nhà hàng Khải Tuyền. Nhà hàng này
cô cũng từng tới ăn vài lần nên cũng không còn xa lạ.
Nữ nhân viên phục vụ vẫn như hình với bóng đi theo phía sau, Mẫn Nhu cũng không đuổi cô ta dù có hơi mất tự nhiên nhưng đó là tâm ý của Lục Thiếu Phàm. Cô
cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy rất hạnh phúc.
Tiếng đàn êm ái vang lên, Mẫn Nhu thích ngồi trên ghế, hưởng thức mùi cà phê quanh
quẩn trong không khí, nhưng mùi hương có vẻ quá nồng khiến cho Mẫn Nhu
không khỏi nuốt nước miếng do lúc nãy chưa ăn được bao nhiêu.
“Lục phu nhân, cô chờ một lát, tôi đi lấy cháo tổ yến mà Lục tiên sinh dặn nhà bếp làm riêng cho cô”
“Được, cảm ơn”
Nhân viên
phục vụ lễ phép mỉm cười bỏ đi. Một mình Mẫn Nhu nhàn nhã ngồi quan sát
toàn bộ cách trang trí của nhà hàng, ánh mắt chuyển động, lúc nhìn xuyên qua lớp kính không hề có chạm khắc thì nhìn thấy Mẫn Tiệp và Will.
Trong lòng, cô thầm cười khổ, hôm nay không biết cô có phạm tiểu nhân
không?
Mẫn Tiệp đã
thay trang phục so với lúc chiều, bộ đồ tây che đi vết thương trên đầu
gối, nhưng cô ta vẫn mang đôi giày cao gót 8cm, dịu dàng bước đi, nhưng
nếu quan sát kĩ có thể thấy một bên chân hơi khập khiễng, có lẽ phải cố
nén đau.
Mẫn Tiệp kéo tay Will, hai người ăn mặc rất long trọng, không khó để nhìn ra họ tới
đây chắc chắn có mục đích. Nhưng từ thần sắc của cả hai, Mẫn Nhu cũng
đoán được xem ra mọi chuyện thất bại, mục đích không được như ý nguyện..
Dù là vì
chuyện cổ phần hay chuyện Hồng Lam, Mẫn Nhu cảm thấy tất vả đều không
liên quan tới mình. Hai người dùng trăm phương ngàn kế để đạt được mục
đích nhưng lại gặp trắc trở, dù họ đã vào bước đường cùng nhưng càng
hăng hay chán nản thất vọng, chỉ cần không đến quấy rầy cô, thì cô không muốn nhúng tay vào, tránh dây vào rắc rối.
Mẫn Nhu vừa
tính thôi không nhìn nữa, an tâm ngồi đợi cháo tổ yến bưng tới thì bị
phát hiện. Mẫn Tiệp quay đầu nhìn sang, cũng nhìn thấy cô, ánh mắt buồn
bã ảo não nhất thời đong đầy hận thù ganh ghét, cô ta buông tay Will ra, vội vàng chạy về phía cô.
Mẫn Nhu nhìn xung quanh, nơi này có vài người, thỉnh thoảng còn có hầu bàn qua lại,
cô tin Mẫn Tiệp sẽ không dám làm vậy. Thay vì đứng dậy vội vã bỏ đi,
tránh xảy ra tranh chấp cùng Mẫn Tiệp, thì cô lấy tịnh chế động, đợi cô
ta tìm tới cổ.
Nơi này là
nhà hàng, không phải chợ cá, so với cô Mẫn Tiệp càng hiểu rõ, một người
phụ nữ dối trá lại ưa sĩ diện như vậy làm sao để bản thân mất mặt trước
chốn đông người?
“Đây không phải là thị trưởng phu nhân vạn thiên sủng ái của chúng ta sao?
Sao lại ngồi một mình ở đây, vị Lục thị trưởng luôn tháp tùng theo đâu
rồi?”
Mẫn Nhu quả
nhiên tính đúng. Trước mặt nhiều người, Mẫn Tiệp không tới mức làm ầm
lên, cô ta dùng cách quen thuộc nhất để khiêu khích cô. Mẫn Nhu nhíu
lông mày, khóe miệng cong lên, đập vào mắt Mẫn Tiệp, đôi mắt cô ta trở
nên đỏ rực.
“Có phải chị quản quá nhiều không, chuyện vợ chồng chúng tôi không cần người ngoài xen miệng vào”
Mẫn Tiệp
nhất thời nghẹn lời, xung quanh có người đang nhìn về phía họ nên cô ta phải nén giận, không bộc lộ ra, bên kia Will cũng chậm rãi đi tới.
Will vẫn nở
nụ cười nho nhã, nhưng ánh mắt lại như con rắn độc, phản chiếu từng mũi
lao nhọn bắn về Mẫn Nhu. Điều này khiến Mẫn Nhu khó chịu cau mày, tên
Will này đúng là bụng dạ khó lường.
Mẫn Nhu lạnh lùng nhìn sang Mẫn Tiệp, cô ta vẫn không biết chuyện gì liền hất cằm
Mẫn Nhu
thoát khỏi giam cầm của Lục Thiếu Phàm, cả người mềm oặt ngồi trên ghế,
thở dồn dập, hai má đỏ bừng, môi sưng lên, ánh mắt quyến rũ tựa như dòng nước êm ái. Trong mắt Lục Thiếu Phàm, nó lại trở thành thứ độc dược.
Anh tính cúi người sang hôn tiếp thì một bàn tay trắng nõn chắn lại, đôi môi nóng
như lửa chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của cô. Gương mặt Mẫn Nhu đỏ như
máu, né tránh ánh mắt nóng hổi của Lục Thiếu Phàm, ánh mắt đưa sang thấy trên miệng anh dính hột cơm, cô không nhịn được bật cười, quên cả ngại
ngùng và bối rối.
Lục Thiếu
Phàm nhìn vợ mình cười đến híp mắt, lông mày nhướng lên, cong khóe môi.
Chưa kịp nói gì, Mẫn Nhu càng cười to, nhưng lại chủ động ôm lấy cổ anh, cô tỏ ra thân mật như vậy anh cầu còn không được.
“Sao lại cười to như thế, anh có gì khiến em vui vậy sao?”
Mẫn Nhu
ngước đầu nhìn vẻ mặt không ngại học hỏi của Lục Thiếu Phàm, cô cố nén
cười, dưới ánh nhìn đầy yêu thương của anh, cô giữ lấy cổ anh, một lần
nữa chủ động hôn Lục Thiếu Phàm, cũng hôn luôn hột cơm bên môi anh.
Hai người
lãng mạn hôn nhau, bày tỏ tình cảm. Lát lâu sau, đôi môi tách ra, Mẫn
Nhu thở hồng hộc tựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập, khóe miệng nở nụ
cười hạnh phúc.
“Thiếu Phàm, cám ơn anh..”
Ngón tay dài xuyên qua mái tóc cô, bàn tay mang theo vết chai sạn lướt trên gò má,
bên tai đang ửng đỏ là cánh môi mỏng quyến rũ của anh, bên trong chỉ
nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh.
“Cảm ơn anh vì chuyện gì?”
“Cảm ơn anh vì đã dặn nhà bếp nấu cháo cho em, cảm ơn anh đã vội vàng gấp
gáp đi tìm anh, cảm ơn anh vì em mà mua cổ phần Mẫn thị…”
Bên trong
giọng nói của Mẫn Nhu khó có thể che giấu sự ái mộ của mình dành cho
chồng, hai tay càng ôm chặt cổ Lục Thiếu Phàm. Trước những lời bày tỏ
của cô, Lục Thiếu Phàm không hề có động tĩnh, bàn tay to đang để trên
thắt lưng không khỏi căng ra.
“Chuyện thua mua cổ phần Mẫn thị… không phải anh làm”
Phía trên
đầu, cô nghe tiếng anh thở dài thất bại, giống như thứ đồ mình yêu nhất
bị ai đó đoạt đi, giọng nói mất mác khiến Mẫn Nhu ngồi thẳng dậy, ngẩng
đầu nhìn Lục Thiếu Phàm.
Hai mắt Lục
Thiếu Phàm sáng rực, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt xinh xắn của
cô, giữa hai mắt hơi xuất hiện nếp uốn lồi lõm. Trước sự quan tâm và ngờ vực của cô anh không nhận lời cảm ơn mà quyết định nói thẳng.
“Anh cũng tính mua cổ phần Mẫn thị nhưng có người đã nhanh chân hơn. Sau đó, anh đã cho người đi điều tra, thì chỉ phát hiện đó là một tài khoản
mới, còn người đứng tên thì không phải người chúng ta quen”
Lục Thiếu
Phàm không nói thêm gì nữa, Mẫn Nhu không thể không suy nghĩ, nụ cười
tắt dần, không phải Lục Thiếu Phàm thua mua thì là ai?
Nhớ tới khi
nãy gặp Will và Mẫn Tiệp, còn cả Kỷ Mạch Hằng và Mẫn San, suy nghĩ bất
chợp ập vào đầu Mẫn Nhu, cha của Mẫn San cũng là một trong những cổ đông của Mẫn thị.
Là anh ta sao?
Nếu thật là
anh ta vậy thì anh ta thu mua cổ phần Mẫn thị làm gì? Chẳng lẽ Kỷ thị
muốn tham giao vào việc kinh doanh khách sạn, hay anh ta vì cô…
Mẫn Nhu cũng không dám nghĩ tiếp, cô hít một hơi thật sâu, đẩy Kỷ Mạch Hằng ra khỏi
đầu, trấn tĩnh lại suy nghĩ, ngước đầu cô thấy Lục Thiếu Phàm ngưng mắt
nhìn mình, ánh mắt đầy thâm ý khiến Mẫn Nhu đau lòng ôm lấy anh.
Lục Thiếu Phàm cũng có cùng suy nghĩ như cô sao?
Chỉ là, Kỷ Mạch Hằng làm vậy bây giờ thì có ý nghĩa gì đâu?
Cô cũng không quay lại, anh ta cũng nên từ bỏ, đi tìm kiếm hạnh phúc của chính mình. Giữa hai người chỉ là sai
lầm, tất cả nên để thời gian che đi, không nên cứ giữ mãi trong lòng,
khiến bản thân rơi vào vực sâu đau khổ!