Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 89 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Hộp bánh bể

nát rơi xuống chân Tô Noãn, Mẫn Nhu đột nhiên dừng lại vì Cơ Tố Thanh đã hờ hững xoay người bỏ đi, ở phòng tranh tiếng cửa nặng nề đóng lại,

chiếc chuông gió lay động phát ra âm thanh thanh thúy.



Mùi kem hòa vào không khí, vừa ngọt ngào lại chua xót.



Mẫn Nhu nhìn bóng lưng Tô Noãn, cô ấy vẫn đứng đó không hề di chuyển, Mẫn Nhu cảm

thấy thời gian như lắng động không ngờ Tô Noãn đột nhiên xoay người, đôi mắt mọng nước.



Khi cô ấy

nhìn thấy Mẫn Nhu đứng cách đó không xa liền kinh ngạc, ngũ quan sạch sẽ dính chút kem vừa khiến người ta buồn cười vừa đồng tình, Mẫn Nhu mấp

máy tính an ủi, cô bước lên đưa cho Tô Noãn khăn giấy.



“Lau đi”



“Cảm ơn cô”



Cổ họng Tô

Noãn có hơi khàn khàn, lúc nhận lấy khăn giấy thì đầu ngón tay lạnh như

băng chạm vào da thịt ấm áp của Mẫn Nhu, cô ấy thoáng lúng túng xoay

người tính bỏ đi.



“Tô tiểu thư, cô muốn đi đâu để tôi kêu tài xế đưa cô đi”



Mẫn Nhu cảm

thấy một cô gái gầy gò lại lẻ loi đi trên đường rất khó để khiến người

ta không thể cảm thấy đáng thương, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng cô ấy

thế này mọi người sẽ càng chỉ chỉ chõ chõ.



“Không cần”



Tô Noãn khẽ

cong môi, không đáp ứng ý tốt của Mẫn Nhu. Cô ấy đi lướt qua Mẫn Nhu,

mỗi bước đi đều chậm chạp có vẻ hơi khó khăn trong việc di chuyển, nhưng cô ấy không hề quay đầu lại, không ngừng bước đi.



Mẫn Nhu nhìn bóng Tô Noãn xa dần, không khỏi thở dài rồi xoay người đi vào phòng

tranh, món quà giữ thật chặt trong tay không hề dừng lại nữa.



Bên trong

hành lang của phòng tranh không thấy bóng Cơ Tố Thanh, chỉ có vài nhân

viên đang sửa sang lại bức tranh, thấy Mẫn Nhu đi vào liền lễ phép chào

hỏi, dĩ nhiên so với thái độ nhiệt tình lần trước, hôm nay rõ ràng đều

trở nên khép nép.



“Thiếu phu nhân, cô mau lên xem cô Cơ đi, hình như tâm trạng cô giáo không tốt lắm”



“Tôi biết rồi, mọi người làm việc đi”



Mẫn Nhu tìm

thấy Cơ Tố Thanh ngồi ở phòng vẽ tranh, bà chỉ im lặng ngồi trước giá

vẽ, bàn tay che trên tờ giấy vẽ, gương mặt mang theo nỗi bi ai vô hạn,

thậm chí Mẫn Nhu đạ tới gần bà cũng không nhận ra, một mình đắm chìm

trong hồi ức.



Lặng lẽ đi


“Mẫn Nhu…”



Mẫn Tiệp mắt thấy Mẫn Nhu và Cơ Tố Thanh bỏ đi, liền dùng tay túm lấy cánh tay Mẫn

Nhu, lực khá mạnh khiến cho Mẫn Nhu rất bất an, bàn tay liền ôm lấy

bụng, nghiêng người dùng hết sức hất bỏ tay Mẫn Tiệp.



Cô không

biết Mẫn Tiệp kéo cô làm gì, nhưng là một người mẹ, khi gặp nguy hiểm

cận kề, Mẫn Nhu không dám gỡ bỏ cảnh giác, nặng nề đẩy Mẫn Tiệp. Mẫn

Tiệp lảo đảo người, giày cao gót đạp phải người đang lui tới ngã xuống

đất.



Tất chân bị

rách một mảng, trên đầu gối xuất hiện vài vết máu. Mẫn Nhu nhíu mày,

không để ý vẻ mặt đau đớn của Mẫn Tiệp, kéo Cơ Tố Thanh đi tới bên cạnh

xe.



“Tiểu Nhu, cháu không sao chứ?”



Trước khi

lên xe, Cơ Tố Thanh thoáng nhìn sắc mặt Mẫn Nhu hỏi. Mẫn Nhu mỉm cười ra hiệu cho Cơ Tố Thanh yên tâm. Cơ Tố Thanh nhẹ nhàng thở hắt, đưa mắt

nhìn Mẫn Tiệp ngã dưới đất không hề có một câu quan tâm, lời khởi động

xe chạy đi.



“Mợ nhìn cũng biết cô ta không phải người tốt, Tiểu Nhu về sau nếu tránh được thì tránh, đừng suốt ngày cùng cô ta tranh cãi”



“Vâng ạ”



Mẫn Nhu xoa

nhẹ bụng đã bắt đầu gồ lên, trong lòng đồng ý với cách nói của Cơ Tố

Thanh. Vì sự an toàn của con, cô phải cảnh giác, nhất là với người nham

hiểm như Mẫn Tiệp, tốt nhất nên bảo trì khoảng cách.



Nhà hàng đãi sinh nhật không xa hoa, nhưng phong cảnh rất đẹp phục vụ lại chu đáo.

Lúc Mẫn Nhu và Cơ Tố Thanh, khách cũng đã tới không ít, đều là họ hàng

Lục gia, cũng không mấy ai xa lạ.



Lục Thiếu

Phàm thấy cô tới liền bỏ ngang cuộc trò chuyện, đi ra cửa, gương mặt anh tuấn nở nụ cười ôn hòa, cầm bàn tay lành lạnh của Mẫn Nhu để vào bàn

tay ấm áp của mình.



“Bên ngoài lạnh như vậy sao em không mặc thêm áo?”



Mẫn Nhu cúi

đầu nhìn cách ăn mặc của mình, bên trong là áo lông cừu, bên ngoài là áo khoác lông dài nhìn cô tròn như một con chim cánh cụt, vậy mà người đàn ông này lại chê cô ăn mặc chưa đủ nhiều, giọng nói trách cứ khiến cô

không khỏi bật cười.



“Không sao, bên trong chẳng phải có lò sưởi sao?”



Trong lúc vợ chồng son đang khe khẽ nói, thì trong mắt người khác lại là một gia

đình hạnh phúc ngọt ngào. Mẫn Nhu phát hiện mình và Lục Thiếu Phàm đang

trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, mặt liền lúng túng, khẽ mỉm cười

kéo Lục Thiếu Phàm đi về phía góc phòng, giảm bớt sự chú ý.