Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 88 :

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


Mẫn Nhu quăng mọi phiền não của Will và Mẫn Tiệp ra sau đầu, cô không muốn

tự mình làm bản thân thêm khổ não, khi trở về Lục gia cô vẫn giữ mọi

chuyện trong lòng.



Sau khi Liên luật sư đưa Mẫn Nhu quay về Lục gia an toàn, báo cáo chuyện khởi tố Hồng Lam tham ô công quỹ xong liền rời khỏi.



Mẫn thị có đoàn luật sư riêng của mình, việc viết đơn kiện không cần làm

phiền đến Liên luật sư. Hơn nữa bây giờ Liên luật sư chỉ là luật sư đại

diện cho mình cô, không nên can thiệp quá sâu vào vấn đề kiện tụng, cứ

để cho người được chỉ định làm thay.



Nghĩ vậy, Mẫn Nhu không khỏi nhớ tới chuyện Liên luật sư là luật sư của

Thiều Mỹ, chứng tỏ năng lực không thể khinh thường, khó trách Lục Thiếu

Phàm lại nhờ ông ấy giúp cô chuyện tranh chấp tài sản, còn lần này, Lục

Thiếu Phàm bảo Liên luật sư từ chức.



Lục Thiếu Phàm phòng ngừa rất chu đáo, có lẽ đã sớm tính trước mọi chuyện

xảy ra trong cuộc họp. Hay nói gần hơn, anh vì cô mà tính đến những tình huống xấu nhất, dù để Thiều Mỹ mất đi một luật sư tài năng cũng không

muốn để cô một mình đương dầu với cục diện bế tắc.



Những chuyện Lục Thiếu Phàm cô không hiểu hết, nhưng cô có thể xác định Lục

Thiếu Phàm luôn bảo vệ cô, vì cô mà không hề hối hận nhúng tay vào

chuyện kinh doanh.



“Tiểu Nhu, sao em lại ngơ ngẩn ngồi ở đây vậy?”



Mẫn Nhu lấy lại tinh thần nhìn thấy Lục Thiếu Phàm đứng ở cửa, gương mặt

mệt mỏi biến mất khi thấy cô đưa mắt nhìn sang, trong ánh mắt Lục Thiếu

Phàm lóe lên nụ cười ôn hòa, đem cặp công văn đưa cho người giúp việc

rồi tiến thẳng vào phòng khách.



“Để em lấy giúp anh ly nước”



Mẫn Nhu đau lòng khi thấy vẻ mệt mỏi giữa hai mắt Lục Thiếu Phàm, vừa tính

đứng dậy đi vào bếp thì bị cánh tay Lục Thiếu Phàm níu lại, vây lấy

trong ngực anh.



“Cho anh ôm em một lát…”



Lục Thiếu Phàm chưa bao giờ ôm cô chặt như thế khiến cô muốn dời nửa bước

cũng khó, động tác cứng ngắc, ngoan ngoãn đứng yên trong lồng ngực đầy

mùi bạc hà, trên mặt xuất hiện nụ cười.



“Có phải hành động này của thị trưởng Lục là đang làm nũng không?



“Dĩ nhiên, ai bảo bà xã anh là liều thuốc làm tan mệt nhọc tốt nhất chứ”
Mẫn Nhu biết rõ tham vọng của Will, kết hợp với cảnh vừa nãy cô vừa thấy

liền suy đoán, Will muốn mượn tay Mẫn Tiệp, thu mua 20% cổ phiếu lẻ của

Mẫn thị, những cổ đông nhỏ ít nhiều cũng thân với Mẫn Tiệp, nếu ra giá

cao họ sẽ đồng ý bán.



Nhưng cổ đông vừa nãy xem ra không muốn bán, ngay cả cơ hội thương lượng cũng không cho. Mẫn Nhu nhíu mày, người làm kinh doanh nào không vì chữ lợi

trước mắt. Nhưng vị cổ đông kia lại từ chối thì chỉ có một lý do, ông ấy đã đem cổ phiếu bán cho người khác, chắc chắn với cái giá rất cao mà

Mẫn Tiệp và Will không thể cho nổi.



Chẳng lẽ Mẫn Chí Hải sợ cô nắm trong tay 50% cổ phần, sợ sẽ quay lại đối phó ông nên muốn thu mua cổ phần từ các cổ đông nhỏ.



Mẫn Nhu càng suy nghĩ càng loạn, cô tính không nghĩ nữa, bất kể ai mua nó,

chỉ cần là người có năng lực thì đối với Mẫn thị cũng không phải chuyện

xấu.



Nếu nói xí nghiệp là của gia tộc, nêu hậu bối không đủ sức đảm đương thì

suy sụp cũng là chuyện sớm muộn. Không bằng, nhân lúc xí nghiệp còn lớn mạnh, tìm một người có năng lực tiếp nhận thì tốt. Nhưng Mẫn Nhu nhìn

Will tuyệt đối không phải người tài ba mà cô cần, riêng nhân cách của

anh ta cũng là vấn đề lớn.



Buổi chiều Mẫn Nhu đi tới phòng tranh. Vừa xuống xe, cô liền nhìn thấy bóng

người mảnh mai đứng trước cửa phòng tranh, tóc nâu ngắn, áo bông màu

xanh lá, quần jean có vẻ cũ kĩ, mang một đôi giày cứng cứ đứng như thế, khiến người ta lo lắng liệu cô ấy có bị gió thổi bay đi không.



Mẫn Nhu đi chậm lại, cô nhận ra cô gái này, là nhiếp ảnh gia Tô Noãn đã

chụp hình cho cô và Lục Thiếu Phàm, mỗi lần cô ấy xuất hiện luôn đi với

Lục Cảnh Hoằng, lần này chỉ có một mình, dáng vẻ cô độc khiến người ta

đau lòng.



Trong tay, Tô Noãn cầm chiếc bánh ngọt. Vì cô ấy đưa lưng về phía Mẫn Nhu

nên cô không nhìn thấy thần sắc của Tô Noãn. Cô ấy có vẻ chần chờ, động tác do dự, cô ấy sợ cái gì sao?



Cô gái mang theo bánh ngọt chứng tỏ cô ấy quen Cơ Tố Thanh, nhưng từ hành

động của cô ấy, Mẫn Nhu cũng nhìn ra, Tô Noãn sợ Cơ Tố Thanh không muốn

gặp mình.



Với Tô Noãn, Mẫn Nhu không cách nào nói rõ cảm giác của mình, ở hôn lễ cô

ấy đã nói “Chồng cô thật yêu cô” khiến cho Mẫn Nhu vẫn luôn có hảo cảm

với Tô Noãn. Lúc cô đang tính tiến tới chào Tô Noãn thì cửa phòng mở ra, không phải ai khác chính là Cơ Tố Thanh.



Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt Cơ Tố Thanh, nhưng không cách nào làm ấm

gương mặt bà. Tô Noãn nói gì đó với bà, sau đó đưa bánh cho Cơ Tố Thanh. Cơ Tố Thanh lại hất tay toàn bộ bánh ngọt bị đổ vào người Tô Noãn, trên tóc cũng dính đầy kem.



Mẫn Nhu trong lòng lo lắng, cô cũng không muốn tiếp tục nhìn lén liền bước

nhanh qua, cô không mong muốn xảy ra xung đột, đặc biệt hôm nay là sinh nhật Cơ Tố Thanh.