Lục Thủy Thanh Sơn
Chương 16 :
Ngày đăng: 02:03 19/04/20
Đệ thập lục chương
Vương Lăng rửa mặt, nhớ tới chuyện hôm qua, hỏi Cơ Dung Quân rời đi khi nào, Tứ Kính mặt đầy khen ngợi nói: “Vị Cơ công tử đó quả thật là một người tốt, không hề làm cao, lần trước hắn giúp đưa thiếu gia về phòng, hôm qua lại một mực ở lại chiếu ứng thiếu gia, đợi thiếu gia ngủ hắn mới đi.”
Vương Lăng trong lòng cảm kích không ngớt, tới ti bộ dự định tìm Cơ Dung Quân nói cảm ơn.
Hắn lại là người tới sớm nhất, không lâu sau Ứng Cảnh Lan tới, thấy hắn thì hết sức kinh ngạc: “Đan Chu ca, sao huynh không ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút? Hôm qua ta vốn muốn đến thăm, đi nửa đường gặp Thiếu Hiền huynh, nói huynh đã ngủ không tiện quấy rầy, ta còn nói hôm nay chạng vạng sẽ lại đến thăm huynh”. Vương Lăng nói: “Ta chỉ bị cảm mạo, uống thuốc ra mồ hôi đã khỏe rồi”. Ứng Cảnh Lan cười nói: “Hắc hắc, huynh đã khỏe, ta cũng không cần đi thăm bệnh nữa.”
Một lúc sau, các đốc an lang cũng đến đủ, thấy Vương Lăng đều rất kinh ngạc, hỏi bệnh tình của hắn, trách hắn sao không ở nhà nghỉ ngơi. Vương Lăng ứng phó không xong, Tạ Lạc Bạch tới, vừa thấy Vương Lăng lập tức nói: “A, Đan Chu huynh, ta hôm qua không tới, mới vừa nghe nói ngươi bị bệnh, xem ra đã đỡ rồi”, Vương Lăng cười nói, “Chỉ là cảm mạo sơ sơ, tới nhanh đi cũng nhanh”, Tạ Lạc Bạch tiến tới sờ trán Vương Lăng một cái, gật đầu, “Ừ, đúng là đã khỏe”, thần tình tiếc hận không nhìn thấy bộ dáng Vương Lăng sinh bệnh, Vương Lăng nhìn qua đám người, thấy Cơ Dung Quân đang rảo bước đi vào.
Vương Lăng bước tới, nói lời cảm ơn: “Chuyện hôm qua, đa tạ Cơ…”, hắn do dự một chút, vẫn chọn cách an toàn, “Đa tạ Cơ giám sát đưa ta trở về, sau đó ta ngủ mất không thể tiễn chân, Cơ giám sát chiếu ứng ta cả đêm, ta không biết cảm tạ thế nào.”
Cơ Dung Quân nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ừm? Ngươi hôm nay tới đây, bệnh đã khỏi rồi? Hôm qua ta chỉ là tiện tay thôi, không cần khách khí.”
Trong thần sắc của y vẫn là thái độ xa cách như vậy, Vương Lăng vội khách sáo trả lời: “Đã không còn gì đáng ngại, đa tạ Cơ giám sát quan tâm. Chuyện ngày hôm qua, thật sự đa tạ.” Vương Lăng vốn định tối nay mời Cơ Dung Quân ăn một bữa cơm xem như đáp tạ, nhưng xem thái độ hiện tại của y, chỉ e mình mở miệng mời ngược lại khiến y khó xử, đành ném bay kế hoạch này qua một bên, thành tâm thành ý nói cảm ơn một câu lại một câu.
Vương Lăng ngạc nhiên, đứng dậy bước ra tới hành lang, thấy tiểu tư đang dẫn Cơ Dung Quân đi tới, phía sau Cơ Dung Quân còn có một người nữa.
Người tới gần, Vương Lăng còn chưa mở miệng, Cơ Dung Quân thần sắc ngưng trọng nắm lấy cánh tay hắn: “Bệnh ngươi chưa khỏi hẳn, lại có bệnh cũ sao ngươi không nói? Nếu không phải chiều nay thấy ngươi ho khan dưới tàng cây, còn không biết ngươi đã bệnh trầm trọng đến vậy. Vị Lý thái y này là bạn tốt của cha ta, ta đặc biệt thỉnh ông đến bắt mạch cho ngươi”, ánh mắt lướt qua phía sau Vương Lăng, vội vàng thu tay về, khom người thi lễ: “Không biết Triệu thượng thư cũng ở đây, thất lễ.”
Vương Lăng nhìn Cơ Dung Quân, nhìn Triệu thượng thư đang hàn huyên với Lý thái y, đột nhiên cảm thấy đìu hiu vô hạn, phiền muộn vô hạn.
Lý Thái y nói, Vương công tử hoàn toàn không có bệnh cũ, cũng không bị bệnh mới, chỉ là gần đây ăn uống không điều độ, mạch tượng hơi suy yếu, còn về vì sao lại ho không ngừng, Lý Thái y cau mày nói, lão phu cũng không thể giải thích, theo lý thuyết quả thật không có bệnh gì dẫn đến ho khan, có thể do thời tiết nóng bức, hít phải phấn hoa tiểu trùng gì đó nên mới ngứa cổ.
Vương Lăng vùng vẫy liều chết ôm ngực hỏi, có phải có bệnh ẩn nào đó chẩn không ra không, ta ngoại trừ ho khan, ngực cũng rất khó chịu.
Lý Thái y trịnh trọng nói, Vương công tử ngươi bình tĩnh, buông lỏng tinh thần, ngươi quả thật không bệnh. Đại khái là ho nhiều, cho nên ngực khó chịu thôi.
Triệu thượng thư ánh mắt bình thản, vui mừng nở nụ cười, Cơ Dung Quân nhẹ nhàng thở ra, vui sướng nở nụ cười, Vương Lăng cầm chặt cái khăn trong tay, cũng chỉ có thể cười khổ.