Lục Thủy Thanh Sơn
Chương 4 :
Ngày đăng: 02:03 19/04/20
Đệ tứ chương
Năm đó Vương Lăng mười sáu tuổi, nhân đại thọ sáu mươi của ngoại tổ mẫu, hắn dẫn hai muội muội đến mừng thọ. Lễ thọ này có rất nhiều vương công trọng thần mang theo gia quyến tới, đứng đầy cả đình viện, hai muội muội vui vẻ ở trong viện cùng một đám hài tử chơi đùa.
Vương Lăng còn nhớ rõ ngày ấy Tạ Lạc Bạch nổi bật nhất giữa đám hài tử, một đám nữ hài đều vui vẻ tranh nhau theo sát mông y, bao gồm cả hai muội muội của Vương Lăng. Trong đàn hài tử cũng có một nhóc con mập mạp, tuy rằng người béo nhưng rất linh hoạt nhanh nhẹn, lại còn thích khoe khoang, lúc thì múa côn lúc thì đánh quyền khoe võ nghệ.
Tiểu mập mạp một thân xiêm y vàng óng chói mắt, cầm cây côn xoay tít trông như cái đèn kéo quân màu vàng. Vương Lăng năm đó dù chỉ là một thiếu niên nhưng nội tâm đã sớm kinh qua thương hải tang điền, trong lòng không nhịn được thay hài tử này ưu sầu: con cái nhà ai mà xấu quá vậy, tương lai phải làm sao đây…
Sau đó Vương Lăng nghe nói, tiểu mập mạp kia gọi là Cơ Dung Quân, là ái tử của Cơ Thái sư.
Sau lễ mừng thọ, buổi tối ngoại tổ mẫu gọi Vương Lăng và hai muội muội đến, trái lôi phải kéo nhìn một chút, nhớ tới những chua xót mà mấy tiểu hài tử phải trải qua, lão lệ doanh tròng: “Mỗi khi ta nhớ tới huynh muội các con lại thấy thật đau xót, bình sinh ta chỉ hy vọng ngươi tiền tài thăng tiến, tài năng nổi bật, muội muội ngươi cũng được cuộc sống sung túc. Vừa hay phu nhân của Cơ Thái sư nói với ta, nàng nhìn vừa mắt Kỳ Nhàn, mà Kỳ Nhàn cùng tiểu nhi tử Dung Quân nhà đó bát tự cũng hợp, Kỳ Nhàn, ngoại tổ mẫu hỏi con, con có muốn gả về Cơ gia không?”
Kỳ Nhàn đầu váng mắt hoa, Vương Lăng cũng run rẩy không tự chủ được nhìn qua phía khách tịch[1]. Cơ Dung Quân lúc ấy còn nhỏ tuổi, ngồi bên cạnh mẹ y, đôi mắt trông mong nhìn về phía này. Cơ công tử thật sự rất béo, cằm ba ngấn, mặt nhìn không ra đường nét gì, đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách mê đảo toàn bộ nữ nhân kinh thành hiện giờ, năm đó chỉ là hai sợi chỉ trên cái bánh màn thầu trắng bóc. Y thấy Vương Lăng đang nhìn thì hé miệng cười khúc khích, mỡ trên má trên cằm nhẹ nhàng rung động, tâm Vương Lăng cũng rung động theo, trong đầu ong ong, Kỳ Nhàn đứng bên cạnh nắm chặt lấy vạt áo hắn.
Vương Lăng thanh sắc bất động, cung kính nói với ngoại tổ mẫu: “Kỳ Nhàn vẫn còn nhỏ tuổi, con là huynh trưởng không dạy bảo được nhiều, lễ nghi giáo dưỡng còn nhiều khiếm khuyết, giờ tùy tiện đính ước sợ rằng không thỏa đáng, không bằng đợi thêm một vài năm nữa, ngoại tổ mẫu thấy thế nào?”
Ngoại tổ mẫu lo nghĩ cũng là Kỳ Nhàn Kỳ Huệ hiện tại hãy còn nhỏ dại, nhà Cơ Thái sư chắc cũng nhất thời nổi hứng mà thôi, vạn nhất thành thân xong lại hối hận, Kỳ Nhàn gả đi như vậy sẽ bị ức hiếp. Vì vậy cũng không nói gì nữa.
Lại chắp tay bái biệt, Vương Lăng nói với Ứng Cảnh Lan: “Ngươi vừa đến kinh thành, sợ là không quen đường, ta đưa ngươi về”.
Ứng Cảnh Lan ở ngõ Chu Ly, không cùng hướng với Vương Lăng, nhưng Ứng Cảnh Lan vừa tới kinh thành, lúc này cũng không có hạ nhân đi theo, Vương Lăng sợ y lạc đường.
Ứng Cảnh Lan vốn thẳng thắn, lập tức nói: “Được, thực tình ta đúng là không biết đường về, lại phải phiền tới Đan Chu ca rồi”, nói xong đi theo phía sau Vương Lăng.
Cơ Dung Quân đứng trước ngựa nghe hai người nói, vừa sửa sang yên ngựa vừa hỏi Ứng Cảnh Lan: “Dục Ngạn hiền đệ hiện ở đâu?”
Ứng Cảnh Lan nói: “Một tiểu trạch ở ngõ Chu Ly”.
Cơ Dung Quân liễm mi: “Ồ, hình như không cùng hướng với Vương Lăng”, nhìn về phía Vương Lăng: “Ngươi nếu đưa hắn về thành bắc rồi lại quay lại thành nam, là đi hơn nửa vòng kinh thành rồi còn gì, sẽ khuya lắm. Không bằng để ta đưa hắn về, ta cách đó chỉ có hai con phố.”
Vương Lăng ngẫm nghĩ thấy phải, chắp tay từ biệt Ứng Cảnh Lan, nhìn y cùng Cơ Dung Quân lên ngựa rời đi. Hắn hôm nay mới gặp Ứng Cảnh Lan, thấy thiếu niên này rất được, sau này còn nhiều thời gian, chắc còn nhiều việc cần hắn giúp, vừa hay lấp được một phần khoảng trống từ sau khi muội muội xuất giá để lại. Xoay người lên ngựa, trực tiếp hồi phủ.
[1] Khách tịch: chỗ ngồi của khách, trong sảnh của các nhà quyền quý, chỗ ngồi của chủ thường là đặt ở ngay chính giữa, khách ngồi ở hai bên.