Lục Thủy Thanh Sơn
Chương 5 :
Ngày đăng: 02:03 19/04/20
Đệ ngũ chương
Đệ ngũ chương
Sáng hôm sau, Vương Lăng tới ti bộ nha môn, việc hắn luôn tới sớm nhất đã trở thành thông lệ, tạp dịch trông coi quét tước ti bộ lúc này đang quét dọn các phòng đều ngừng tay khom người vấn an hắn, cười nói: “Vương phó giám sát hôm nay cũng tới sớm!”
Vương Lăng đáp lời: “Cũng là thói quen thôi”, thuận miệng hỏi các vị tạp dịch ăn sáng chưa, rồi mới thong thả đi vào viện tử của ti bộ, nhìn một vòng xem hoa hoa cỏ cỏ mọc có tốt không. Lúc đi ra phía sau, vô tình nghe được mấy người tạp dịch đang thì thầm với nhau.
“... Suốt ngày như vậy, chẳng biết có mệt hay không.”
“Ha ha, nếu không thế thì làm sao Vương đại nhân lại có biệt hiệu “Vương hay lo” chứ, đến chuyện chúng ta mỗi ngày có ăn sáng chưa hắn cũng nhớ tới kìa. Cũng không biết người ta thấy thế nào, mặc kệ ngươi muốn hay không, chỉ cần là người lọt vào tầm mắt hắn, hắn đều nhớ tới, đúng là phiền chết được.”
“Ai… Hôm trước ta còn nghe một vị đại nhân nói, không biết lúc nào lão thiên mở mắt, Vương hay lo biến thành Vương bớt lo, tất cả mọi người nhất định đốt nhang niệm A di đà phật hết.”
“Ta thấy khó nha, Vương đại nhân hay lo lắng đã thành bệnh rồi, giống như người ta mỗi ngày phải uống nước vậy, không lo hắn chịu không nổi đâu.”
“Nhưng cái tật xấu này khiến mọi người ngày nào cũng bị lăn đi lăn lại, chẳng phải rất mệt sao…”
…...
Vương Lăng đứng ở đầu hồi nghe một lát, xoay người không tiếng động chậm rãi quay vào trong. Mấy người tạp dịch thấy hắn từ góc khác đi tới, đều bày ra vẻ tươi cười: “Vương đại nhân tinh thần thật tốt, mỗi ngày đều đi một vòng quanh viện. Nếu thấy hoa cỏ có chỗ nào chưa được cứ nói với chúng ta nha, chúng ta nhất định sẽ sửa sang lại thật tốt”.
Vương Lăng âm thầm cười khổ, có thể thấy tạp dịch nha môn nói không sai, vô duyên vô cớ lo lắng loạn lên chỉ làm cho người khác không được tự nhiên, nhân tiện nói: “Cơ giám sát không cần hoảng, tại hạ không có ý xen vào việc của người khác. Những ghi chép này nếu thấy có chỗ nào không ổn thì cứ gọi ta, ta cáo lui trước.”
Cơ Dung Quân vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn đi ra ngoài, Tạ Lạc Bạch lại hắt xì một cái, Cơ Dung Quân nói: “Vương Lăng đây là làm sao vậy?”
Tạ Lạc Bạch lắc đầu: “Không biết nữa, thật là kỳ quái”.
Chạng vạng, Tạ Lạc Bạch sớm chạy về phủ uống thuốc tĩnh dưỡng, Cơ Dung Quân ở trong phòng đợi mọi người đi hết, nhưng Ứng Cảnh Lan hết lần này tới lần khác cứ chần chừ bên cạnh Vương Lăng, Vương Lăng không đi y cũng không đi.
Cơ Dung Quân chỉ còn cách bước tới, trước cùng Vương Lăng và Ứng Cảnh Lan hàn huyên mấy câu, sau đó nói: “Được rồi, ta vẫn muốn thỉnh giáo Vương Lăng, cánh tay ta bị thương, trong lúc này ăn uống hay sinh hoạt có gì cần lưu ý hay kiêng kị không?”
Vương Lăng trầm mặc trong chốc lát, thành khẩn nói: “Cơ giám sát hồi phủ rồi tìm một đại phu tới hỏi là tốt rồi.”
Ánh mắt Cơ Dung Quân ngừng trên mặt Vương Lăng trong chốc lát, ừm một tiếng thu hồi tầm nhìn, nói đa tạ rồi cáo từ rời đi.
Phía sau Ứng Cảnh Lan đang cùng Vương Lăng nói: “Đan Chu ca, lúc nào rảnh rỗi huynh có thể dẫn ta đi mấy chỗ náo nhiệt học hỏi chút được không, ta tới kinh thành còn chưa đi đâu hết”.
Vương Lăng trả lời, âm thanh tràn ngập sự quan tâm hòa ái: “Ừm, ta cũng không rành lắm nhưng cũng biết vài chỗ. Lâu rồi không đi, hôm nay chúng ta đi giải sầu đi.”
Cơ Dung Quân một mình ra hoàng thành, tay y bị thương nên không thể cưỡi ngựa, trong nhà phái xe ngựa chờ ở ngoài thành, Cơ Dung Quân lên xe, xốc màn lên nhìn, mặt trời đang lặn xuống phía tây, khắp nơi chìm trong ánh hoàng hôn đỏ rực.