Lược Thê
Chương 213 :
Ngày đăng: 21:43 18/04/20
Edit và Beta: Độc Tiếu
Nàng còn có thể đi nơi nào?
Nhìn về phía bầu trời vô tận, tâm là một mảng mê mang.
Mộ Dung trang, không có khả năng trở lại, người nàng muốn ở bên cũng đã có người khác, nàng đã mất chỗ dung thân. Hắn cho rằng nàng về nhà, ai sẽ
biết....... nàng đã sớm không có nhà.
“Con ngoan, trở về cố hương của nương được không?” Nơi đó, mặc dù không nhất thiết có người hy vọng thấy nàng, nhưng ít nhất là một lựa chọn, có nơi đặt chân, không cần
phải lang thang không nhà.
“Từ giờ trở đi, chỉ có hai mẹ con
chúng ta, có được không? Không sao, sẽ không quá khó khăn, đừng sợ.” Đứa nhỏ thường xuyên động đậy, không biết là nghe được lời của nàng, hay
vẫn là hôm nay gặp được phụ thân, đặc biệt kích động, một đợt lại một
đợt đau đớn gián đoạn.
Nàng nặng nề hít thở, tựa vào một cây đại thụ bên đường, chờ cơn đau bình ổn.
Từ khi biết được Mộ Dung Lược không chết, nội tâm chấn động như nước cuồn
cuộn, một lòng thầm nghĩ thấy hắn, bất chấp cái biến hóa rất nhỏ này.
Hiện tại nghĩ lại, sợ là bôn ba đi tới đi lui, động thai.
Lại một trận đau đớn đánh úp lại, mồ hôi lạnh ứa ra, nàng không chịu được đau nhức ngã quỳ xuống.
Đau quá! Mộ Dung.......
“Mộ Dung phu nhân?” Mục Dương Quan chạy theo sau, thấy nàng ngã xuống, vội vàng chạy đến nâng lên, “Sao lại thế này?”
Sắc mặt nàng xám trắng, thanh âm nghiêm trọng run run, nói cũng không nói
được đầy đủ, “Sợ là...... muốn, muốn ............ sinh.............”
“Muốn sinh?!” Sắc mặt hắn biến đổi, nơi này màn trời chiếu đất, nhìn thế nào cũng không phải là địa điểm tốt để sinh đứa nhỏ.
Bà đỡ duy nhất trong thôn cũng phải cách nơi này hai khắc lộ trình.......
Không có thời gian để do dự, xa hơn nữa cũng phải đi, càng suy xét thì nàng cùng đứa nhỏ lại càng nguy hiểm
“Ngươi cố gắng thêm một chút, chúng ta đi tìm Vượng thẩm giúp ngươi đỡ đẻ.” Hắn quyến định thật nhanh, đem nàng ôm ngang.
Nàng chỉ cảm thấy mình rơi vào một cánh tay cương nghị, kề sát bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.
Một giọt lại một giọt mồ hôi, rơi ở trên mặc nàng, nàng cố sức mở mắt, xen
lẫn giữa mồ hôi của hắn và nàng, sương mù che tầm mắt, nhìn thấy hắn đôi mày nhíu chặt.
Nguyên lai, hắn là một người tốt đẹp như thế,
ngay cả đối với phụ nữ có thai mới quen, đều nguyện dùng toàn lực hỗ
trợ, không hề chùn bước. Nếu như không có đoạn quá khứ âm u kia, bản
tính của hắn chính là chân thành lượng thiện vậy.
“Thả ra.......... xuống....... ta có thể........ tự mình....... đi..........”
Chỉ sợ không có thời gian để nàng tự mình đi, “Đừng nói chuyện, giữ sức lực lại, đợi lát nữa sinh đứa nhỏ.”
Đem nàng đưa đến trong nhà bà đỡ, bên trong không có một bóng người, hỏi hàng xóm, nói là đã đến đỡ đẻ bên Lân thôn.
Lần này nguy rồi.
Hắn đem nàng an trí ở phòng trong trước, hỏi nàng: “Ngươi còn có thể chờ sao?”
“Ta........... tận lực.”
Trong lòng hắn cũng hiểu được, sinh đứa nhỏ không phải là chuyện tùy thuộc
vào người, nàng có thể chờ, nhưng đứa nhỏ không thể chờ.
Thời
gian cứ chút một chút một trôi qua, hắn đợi một canh giờ, còn không có
đợi được Vượng thẩm trở về, mắt thấy sắc mặt nàng càng lúc càng tai
nhợt, mồ hôi thấm ướt quần áo, tóc mai dính chặt lên má, môi dưới cắn
chặt còn hằn cả dấu răng, sống chết nhịn xuống tiếng rên rỉ đứt
quãng...........
Nữ nhân này kiên cường như vậy, đổi lại là một
nữ nhân khác, sớm đã kêu lòng trời lở đất. Tháng trước nàng dâu nhà Ngưu thẩm sinh đứa nhỏ, hắn đối với tiếng hét thê lương ầm trời kia, nhớ
thật sâu.
Lo lắng cứ kéo dài như vậy sẽ gặp nguy hiểm, sự tình
còn liên quan đến hai mạng người, hắn cũng bất chấp cái gì là lễ giáo
thế tục. Không quản là phạm hay phạm vào, khom người cúi xuống, “Nếu
không, để ta thử xem, ngươi..... tin ta sao?”
Nàng cắn chặt môi, đau đến thần trí đã sớm tan rã, vô lực gật gật đầu.
Hắn đun nước ấm, khẽ run bê bồn.
Đời này ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, càng miền bàn giúp người khác đỡ đẻ, hắn cực lực ổn định hoảng loạn ở trong lòng, “Ngươi mở chân ra
chút........ ách..... ngươi dùng chút sức..........”
Lời nay nói
ra từ một đại nam nhân có chút quẫn bách, nhưng tựa hồ nhìn thấy đầu đứa nhỏ, trong nháy mắt chân tay hắn đều hoảng, cũng không biết là nên chạm vào chỗ nào mới tốt. Muốn giúp nàng vuốt bụng đẩy xuống? Hay là, hay
là—
“A!”
Tiếng kêu to này, cũng không phải là đến từ sản phụ, mà là từ người không hề có kinh nghiệm đỡ đẻ như hắn—
“Đầu, đầu—“ Hắn trừng hay ở đỉnh đầu chui ra, không kịp khiếp sợ, thân mình nho nhỏ kia đã thuận thế mà ra.
Hảo, hảo, hảo mềm, may mắn hắn đỡ mau, bằng không sẽ bị ngã.
Hắn hai tay ôm đứa trẻ mới sinh mềm mại ẩm ướt, ngơ ngác ngốc lăng, còn chưa kịp hoàn hồn.
“A—“ Lúc này người kêu to, là Mạc Nhạn Hồi.
Hắn bị tiếng hét thảm thiết này kéo thần trí trở về, rồi lại lâm vào sững sờ.
“Còn, còn có một cái!” Đây là tình huống gì?!
Thần trí hắn so với sản phụ càng hoảng hốt, cấp tốc lo cho đứa trẻ vừa mới sinh, lại chui đầu vào đỡ đứa trẻ còn ở bên trong.
thế nào. So với mạng của nhi tử, chút cảm tạ này không tính là gì, nói
lại—đây cũng không hoàn toàn là của ta, trước cùng trượng phu buôn bán, gia đình các ngươi cũng giúp đỡ qua, lợi tức còn nhiều hơn, hai trăm
lượng không tính là nhiều.”
Mục Dương Quan tại sao lại không
biết, đây chỉ là lời nàng nói bên ngoài, không phải là thật, chỉ nhìn tờ một trăm lượng đi, cũng biết được nàng đã nghe thấy cái gì.
“Thành thân là chuyện của ta, nếu không dựa vào chính mình cưới thê tử vào
cửa, chuyện kia cũng không cần để ý. Về đại ca ta, cầu ngươi không cần
phải nói ra.”
“Giá trị của ngươi, không chỉ là một trăm lượng.”
Nàng chỉ không muốn hắn chịu khuất nhục như vậy, nếu là dĩ vãng, số ngân lượng nho nhỏ này hắn cũng sẽ không để vào mắt, vậy mà hiện tại lại vì
nó mà bị người khinh thường.
Thôn trưởng khinh thường hắn thanh
liêm, một lòng muốn gả nữ nhi cho địa chủ Điền gia, nơi này phần lớn đều thuộc sở hữu của Điền gia. Ngay cả vườn trái cây Lục gia cũng vậy, Điền gia nhận lời dùng vườn trái cây thay cho sính lễ. Cố tình, người mà
tiểu nữ nhi Lục gia coi trọng lại là Mục Dương Quan........
Loại
kịch diễn xuất bi tình khổ luyến này thật không thích hợp với hắn, hắn
nguyên là nam tử đứng ở trên cao, cũng đâu phải là đứa ở chịu mọi khổ,
một cái Điền gia nho nhỏ thì tính là cái gì?
“Ngươi có thể nghĩ
như vậy, ta thật cảm tạ.” Một cây ‘giá trị của ngươi, không chỉ là một
trăm lượng’ nói không một chút do dự làm trái tim hắn ấm áp. Hắn có tài
đức gì mà được nàng coi trọng như thế.
“Vậy—“
“Tiền này ta vẫn không thể nhận.”
Mạc Nhạn Hồi còn muốn nói gì nữa thì bên ngoài truyền đến tiếng gọi—
“A Dương ca!”
Hắn thăm dò ở trước viện, vừa nhìn liền vội vàng ra đón, “Dung Nhi, sao lại đến đây?”
Lục Tưởng Dung kéo hắn đến dưới gốc cây, thân mật dựa vào, lặng lẽ nói,
“Cha ta làm khó dễ chàng, sao chàng lại không nói với ta?”
“Cũng không tính là làm khó dễ, hắn chỉ muốn nàng gả cho ta sẽ không phải chịu khổ.”
“Ta lại không sợ khổ!” Cô gái không thuận theo, giật nhẹ tay áo hắn. “Tâm ý của ta, chàng còn không rõ sao?”
Đầu gỗ ngốc này!
Có khi lại cảm thấy hắn không phải là ngốc, chỉ là bộ pháp từ từ chậm rãi, bước một chút, nghỉ một chút, nàng chờ đến nóng nảy, hắn vẫn còn tiếp
tục chậm rãi. Sợ chờ lâu, sẽ để cho nữ tử khác chủ động nhanh chân đến
trước, vẫn là chính nàng không để ý đến xấu hổ mà chủ động đến gần thì
tốt hơn!
Thật vất vả, bản thân hắn cũng tỏ vẻ muốn thành gia,
nàng vui vẻ đến cả đêm không ngủ được. Nhưng phụ thân lại cố ý làm hỏng
duyên đẹp của nàng, trong lòng nàng thật sự biết chính mình muốn gả cho
dạng nam nhân gì, hắn ổn trọng, kiên định, là đối tượng tốt đáng giá
giao thác cả đời. Cho dù, tạm thời phải ăn một chút khổ, thì có hề gì?
Tóm lại, nàng nhất định là phải gả cho hắn!
Lén lút, nàng đem một hộp gỗ đưa cho hắn.
Hắn cúi mắt, liếc nhìn một cái, “Đây là gì?”
“Đây là toàn bộ đồ của ta, còn có của các tỷ tỷ lén đưa cho ta, hẳn là đủ số lượng, chàng cầm đưa cho cha ta.”
Mục Dương Quan nghe liền hiểu, hôm nay là cái ngày hoàng đạo gì? Như thế nào lại toàn người vội vàng đem tiền đưa cho hắn?
Hắn đem hộp gỗ trả lại, lắc lắc đầu, “Ta làm sao có thể để nàng ra tiền?”
Dùng tiền riêng của vị hôn thê làm sính lễ, đây là cái dạng gì?
“Nhưng là—“
“Đừng lo lắng.” Lòng bàn tay hắn ôn nhu phủ lên tóc của nàng. “Chuyện sính
lễ, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, nàng nếu có tâm thì đợi ta, được
không?”
“Nói giống như là ta chờ không được phải lập gia đình
không bằng......” Nàng thấp giọng, khóe mắt nhìn thoáng qua phía sau hắn thì nhìn thấy một thân ảnh cạnh cửa, “Chàng có khách?”
Thiếu chút nữa đã quên.
“Đây là Mộ Dung phu nhân, ta đã đề cập qua với nàng, bằng hữu của đại ca.”
Hắn ở giữa giới thiệu, “Vị hôn thê của ta, Tưởng Dung.
Đây là người hiện tại ở trong lòng hắn.
Mạc Nhạn Hồi bình tĩnh nhìn lại nàng, tươi cười ngọt ngào, đôi mắt thuần
khiết ngây thơ, là một cô gái tốt. Đặc biệt là khi nhìn hắn, tràn đầy
nhu tình luyến mộ không giấu được, không lừa được người.
Có lẽ, là một người như vậy, mới có thể thắp sáng nửa đời trước âm u của hắn, làm ấm tâm của hắn.
Nàng gật gật đầu, nói chúc phúc đơn giản liền cáo từ rời đi.
“.........Còn nhìn nữa, người đã đi xa rồi!”
Gió nhẹ nhàng đưa tới một câu giận dữ, không hề biết nàng tập võ, thính giác vô cùng nhạy bén.
“Làm sao vậy?” Nghe ra vị hôn thê không vui, không hiểu hỏi lại.
Nam nhân ngạc nhiên, cười nhẹ ra tiếng, “Nàng nghĩ đi đâu? Người ta đã là nương của hai hài tử.”
“.......Hừ.”
Nàng đi nhanh hơn, đem lời nói xa xa nhợt nhạt của đôi tình nhân kia ném ở sau người, không muốn nghe.