Lược Thê
Chương 214 :
Ngày đăng: 21:43 18/04/20
Edit: Độc Tiếu
Trước khi đi, Mạc Nhạn Hồi đem tất cả mọi chuyện chuẩn bị chu đáo, trả tiền
thù lao cho Vượng thẩm, quà tạ lễ cho thôn quê. Tất cả đều nhìn ra được
nàng không phải là nữ tử được dưỡng ở trong khuê phòng, trước đi theo
trượng phu làm buôn bán, học được cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, cũng thuê
xe ngựa, bà vú chăm sóc khi đi đường, đem mỗi chuyện đều sắp xếp đâu vào đấy.
“Ta cảm thấy....... nàng là người rất có trí tuệ, là nữ
nhân rất có năng lực, là nam nhân thì đều muốn cưới nàng đi!” So sánh,
Lục Tưởng Dung cũng tự biết xấu hổ, một thân kia đều toát ra hào quang
khiến nam nhân liếc mắt một cái liền di không ra, tổng cảm thấy......
đứng ở trước mặt nàng ta, loại nữ tử chỉ ở trong thôn xóm thực không
đáng đem ra để nhìn.
Nàng có cảm giác......... bất an.
Rõ
ràng là người dùng hai lần tám gậy tre cũng không đánh vào với nhau,
nhưng nàng vẫn cảm thấy bất an. Không muốn Mục Dương Quân cùng quả phụ
kia tiếp xúc quá nhiều. Nàng không phải là ăn dấm chua bậy bạ, thấy ai
cũng nghi thần nghi quỷ, mà là..........
Là mẫn cảm của nữ nhân
đi, trên người Mạc Nhạn Hồi có một tính chất đặc biệt chung loại với Mục Dương Quan, nàng cũng không nói rõ được. Vừa nhìn là biết không phải là loại người ở trong thôn quê, khí thế thật—không tầm thường.
Chuyện này, có một lần nàng thực lo lắng, Mục Dương Quan có thể có tâm niệm vòng vo, mắt hướng về nữ tử kia?
May mà, nàng ta muốn đi, Lục Tưởng Dung nuốt lại khẩu khí, rốt cuộc cũng có thể thản nhiên chào một tiếng, chúc nàng thuận buồm xuôi gió.
Trước khi rời khỏi một đêm, Mục Dương Quan phát hiện trên tủ gỗ ở phòng
ngoài, hai tờ ngân phiếu một trăm lượng được đặt ở trong rổ châm tuyến.
Lập tức, hắn liền cầm ngân phiếu muốn đem trả lại.
Tâm ý của nàng, tâm hắn nhận, nhưng tiền này mà nhận thì cả đời hắn đều bất an.
Mạc Nhạn Hồi chuẩn bị mọi chuyện thỏa đáng, thời điểm hắn đến, nàng đã nhàn nhã an vị ngồi ở viện ngoài thu xếp.
“Ngồi đi, giúp ta nhìn xem sao.”
Lời đến miệng tạm thời đặt xuống, không tốt khi vừa đến thì nói, liền thuận thế ngồi xuống hàn huyên vài câu cùng nàng.
“Nơi này có chỗ nào tốt?” Vì sao hắn kiên trì như thế, vẫn muốn ở lại cái thôn nhỏ này?
Một tháng qua, nàng sống ở chỗ này, lưu tâm quan sát, nhà cửa không lớn,
ngày thường cũng không có gì giàu có. Thời thơ ấu của hắn mặc dù không
như ý, nhưng từ sau khi trở về Mộ Dung trang, gia chủ sủng hắn, nuông
chiều, cực kỳ chú ý chi phí ăn mặc, không để cho hắn chịu một tí ủy
khuất nào, khác hẳn với ngày trước, giờ hắn có thể thích ứng được cuộc
sống đơn giản này sao?
“Tự tại.” Hắn nhàn nhàn trả lại một câu.
“Tự tại?”
“Đúng vậy, ngươi ở lại chỗ này hơn một tháng, chẳng lẽ không cảm nhận được
tình người nồng đậm sao?” Nơi thôn quê tuy hai mà một, chiếu cố cuộc
sống lẫn nhau, không có tâm kế, cũng không cần đề phòng ai, ngày qua
ngày đều thư thái.
Hắn bỗng thức dậy, kéo nàng một phen, “Đến, mang ngươi đi làm quen thôn Lưu Vân một chút.”
Bọn họ đi con đường nhỏ, trên đường gặp phải hộ nhà người ta hắn liền giới
thiệu với nàng một lần. Người trong thôn cũng khá đa dạng, có người sẽ
mở miệng nói chuyện đạo lý, có người lại ăn to nói lớn, có người lại
chăm chút từng lợi ích nhỏ một, nhưng khi hộ gia đình người ta có việc,
thì sẽ không tiếc rẻ mà chia tay giúp đỡ.
Nơi này, không có người xấu chân chính.
“Gia chủ, ta nói là đại ca ngươi, ở nhà người, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy thoải mái?”
“Cũng không phải, chẳng qua là đại ca, đại tẩu, Thanh Thanh cùng đứa nhỏ sắp
chào đời đều là người một nhà. Tuy rằng họ không coi ta là người ngoài,
nhưng trong lòng ta luôn muốn có một gia đình thuộc về riêng mình. Giống như đại tẩu dịu dàng quan tâm trượng phu, như vậy—có lẽ sẽ không cảm
thấy không hợp nhau, không thể nào tiến vào trong không khí ấm áp đó,
liền cảm thấy tịch mịch.”
Cho nên, hắn rời đi, mình ấm áp thuộc về riêng mình.
“Ta nói, chuyện này ngươi đừng nói cho đại ca ta biết, hắn nghe xong sẽ khó chịu. Cảm thấy mình không đủ quan tâm ta, đại ca của ta luôn vì ta mà
lo lắng nhiều chuyện lắm.”
“Được, hiện tại ngươi có Lục Tưởng Dung, phải nhận được những gì ngươi hy vọng.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, Dung Nhi có tất cả những điều kiện của thê tử trong mộng của ta.”
Đường nhỏ đã đi tới tận cùng, hai người lại theo đường cũ trở về.
Trở lại chỗ ở của Vượng thẩm, hắn lấy ngân phiếu trả lại cho nàng, “Thứ này ta không thể nhận.”
“Ngươi không phải đã nói Lục Tưởng Dung là giấc mộng của ngươi? Thứ này có thể hoàn thành giấc mộng của ngươi.”
“Vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?” Giấc mộng của hắn, có quan hệ gì với nàng đâu?
“Đây là ta nợ ngươi.” Nàng không thể cho hắn, nên để cho nữ nhân khác tới
cho hắn, ít nhất, nàng còn có thể giúp hắn làm chuyện này.
Nàng xoay người đi vào trong nhà, không cho hắn nhiều lời thoái thác.
Hắn đứng một mình ở ngoài phòng, ngốc nghếch một lúc lâu, nhận cũng không
được, trả cũng không xong, trên đường trở về, khổ tâm không biết nên xử
trí như thế nào.
Nàng nói, nàng nợ hắn.
Hắn nghĩ, đó cũng
không giống ngày hôm trước nàng đưa tiền, nói nhẹ nhàng bâng quơ như
vậy, thái độ nàng đối với hắn không hề giống như là chỉ mới quên.
Nàng từng hỏi hắn, “Ngươi muốn ta đi sao? Ta đi rồi sau ngươi có không để ý hay
không? Hay là muốn ta lưu lại, giải thích trong sạch cho ngươi?”
“Ngươi.......... lưu lại đi.” Suy nghĩ của hắn lúc ấy loạn thành một đoàn, còn chưa có
thể nói được chút gì, nhưng bản năng biết là không thể để cho nàng rời
đi không minh bạch như vậy. Không quan hệ đến chuyện muốn nàng giải
thích trong sạch cái gì, mà là—hắn thua thiệt nàng, đồng dạng cũng không thể có gì nói rõ.
Làm cũng đã làm, còn có cái trong sạch gì để mà giải thích?
Nàng không biết được, nhưng trong lòng hắn thật sự rõ ràng, đêm hôm đó, tuy
là chịu ảnh hưởng từ hiệu lực của thuốc, nhưng làm một lần lại một lần.
Đến khi về sau dần dần thanh tỉnh, hắn vẫn hôn nàng, tiến vào cơ thể
nàng, hắn không phải không rõ ràng mình làm cái gì cả đêm.
Hắn
không hiểu thân thể của chính mình, vì sao lại quyến luyến nàng như vậy, lại càng không biết nàng rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.
Nàng không phải là nói, trong lòng chỉ có trượng phu đã chết? Như vậy sao lại cùng hắn—
Nàng không kháng cự, tuy là bị sở hoặc của thuốc cũng có thể xác định chính
mình chưa từng bức bách nàng. Nàng là cam tâm tình nguyện, lấy thân thể
đổi lại mạnh khỏe của hắn.
Nàng đối với hắn rất tốt, từ tiền tài
đến thân mình cũng đưa cho, nếu nói hắn không rõ nguyên nhân sau lưng,
kia còn không phải là già mồm.
Hắn suy nghĩ một đêm lại một đêm, thâm tư thục lự qua đi, suy nghĩ cẩn thận, trong lòng cũng có quyết định.
Hắn hỏi nàng: “Ta sẽ nói rõ ràng với Tưởng Dung, ngươi sẽ gả cho ta sao?”
Mạc Nhạn Hồi đang ở trong lòng dỗ đứa nhỏ, liền ngẩn ra, ngước mắt nhìn hắn, “Cái gì?”
“Ta nói, gả ta, được không?”
“Vậy Lục cô nương.........” Hắn không phải nói cưới Lục Tưởng Dung là giấc mộng của hắn sao?
“Ta quen biết cùng nàng nửa năm, còn chưa có tình thâm như vậy.” Cũng may
mắn là chưa có, còn kịp, yêu thích chi tâm tất nhiên là có, nhưng cân
nhắc nặng nhẹ, hắn biết chuyện gì có thể đáp ứng, chuyện gì không thể.
Hắn phải cô phụ Tưởng Dung, bởi vì hắn thua thiệt một người khác nhiều hơn. Chuyện của bọn họ đã sớm truyền ra, ngay cả đại ca cũng đến thân thiết
hỏi vài câu, người ngoài thì nhìn nàng bằng đôi mắt khác thường. Hắn
không phải là không biết, nếu không gánh trách nhiệm, nàng phải làm
người thế nào?
“Ý tứ của ngươi thế nào? Nếu nguyện ý gả, ta liền cưới.”
“Hảo.” Không có kiểu suy nghĩ dè dặt, nàng đáp gọn gàng.
“Bất quá.........” Hắn trầm ngâm, “Có một số việc, vẫn là nói trước cùng
ngươi cho rõ ràng, đại ca ta là thân nhân duy nhất của hắn, hôn sự của
ta phải hỏi qua hắn. Mặt khác, ta hy vọng ngươi có thể cũng như ta kính
trọng hắn, có thể chứ?”
“Đương nhiên.”
“Mặt khác, hôn sự
hết thảy đều sẽ giản lược, chỉ làm cấp bậc lễ nghĩa, dù sao cũng nên
nhìn cảm thụ của Lục gia, hy vọng ngươi có thể thông cảm.” Cô phụ Tưởng
Dung đã là không có gì có thể nói rồi, nếu lại phô trương tứ phía, quả
thực là khinh người quá đáng.
“Ta biết.”
“Gả cho ta tất
nhiên là sẽ chịu khổ, ta không thể cho ngươi áo gấm ngọc thực, ta biết
ngươi không thiếu tiền tài, nhưng đó là của Mộ Dung gia, ta cũng có tôn
nghiêm của nam nhân. Hy vọng ngươi hiểu được, này—tương lai để lại cho
hai hài tử.” Dùng gia sản của chồng trước nàng, hắn nghĩ như thế nào
cũng không thể chấp nhận.
“Hảo.” Tuy rằng là của hắn, nhưng tiền tài quả thật là từ Mộ Dung gia, không sai, nàng cũng không tranh cãi nhiều với hắn.
“Còn có—“ Nàng thủy chung an tĩnh nghe, hắn bỗng nhiên có chút chột dạ.
Điều kiện mình ra cả một chuỗi dài, nàng lại chấp nhận toàn bộ, nhẫn nhục
chịu đựng, giống như hắn đang khinh người, đó là nàng có được tính tình
nhẫn nại, đổi thành người khác, gả đến chịu khổ, có tiền còn không được
sử dụng, đã sớm nhảy dựng lên mắng hắn xảo quyệt.
Vì thế, hắn chuyển đề tài câu chuyện, sửa lại hỏi: “Ngươi thì sao? Có yêu cầu gì không?”
Nàng suy nghĩ, vẫn là lắc đầu, “Không có.”
Nghĩ....... thật bất bình đẳng.
Hắn lại nhớ đến một chuyện, vội vàng cam đoan cho chính mình, “Ta sẽ đem hài tử như thân sinh chính mình.”
“Ân.” Nàng không để ý lắm, cũng chưa từng hoài nghi điểm này.
“Còn có, còn có..........” Nàng lạnh nhạt như vậy, không có cầu gì, hắn thành nghèo từ.
“Mục Dương Quan.” May mà nàng nhợt nhạt tiếp một tiếng, hóa giải quẫn cảnh của hắn.
“Cái gì?”
“Ta sẽ làm hết khả năng của ta, làm thê tử tốt trong cảm nhận của ngươi.”
Lời nói nhẹ nhàng, lại trầm giống như ẩn chứa sức nặng vô tận, hứa hẹn
trịnh trọng.
Hắn cũng không hiểu được, nàng là dùng hết bao nhiêu nước mắt, tương tư cùng đau lòng, mới đổi được cơ hội nói lời này, chỉ
là yên lặng nghe, trái tim cổ động, lo lắng ồ ồ lưu động.
“..........Ân.” Ngôn ngữ phảng phất trở thành dư thừa, hắn an tĩnh cảm thụ chân thành
của nàng. Sau khi hạ quyết định, cho đến giờ khắc này, mới chính thức
cảm nhận được, lựa chọn này, hắn chấp nhận.