Lược Thê

Chương 215 :

Ngày đăng: 21:43 18/04/20


Edit: Độc Tiếu



Mục Dương Quan đầu tiên là đến Lục gia một chuyến, lần này, đã không còn

giống như lần trước đến giải thích mọi chuyện rõ ràng, lần này đến, giải thích hay không đã không còn quan trọng.



Đón nhận ánh mắt oán trách của Lục Tưởng Dung, hắn trầm mặc, biết rõ giờ phút này nàng hận hắn thấu xương, như vậy cũng đúng.



“Chúng ta—cứ như vậy thôi.”



Nàng sửng sốt, khiếp sợ nhìn hắn, “Chàng nói cái gì?”



“Vài ngày nay, nàng nghe cũng không phải là ít.”



“Chàng không giải thích?”



“Lúc đầu, ta muốn, nhưng hiện tại—“ Cũng đã hạ quyết định, còn cái gì để mà nói.



Hắn lấy chiếc khăn tay nàng tự tay thêu ra, vật quy nguyên chủ.



“Mục Dương Quan, chàng là đồ ngốc!” Nàng đau lòng vô cùng, dùng sức ném khăn về phía hắn, “Ta không có hoài nghi chàng! Ta biết chàng làm người như

thế nào, bọn họ nói một chữ ta cũng không tin, chỉ cần chàng nói, ta

nhất định sẽ tin chàng. Chàng vì sao ngay cả dỗ dành ta cũng không

nguyện ý?”



Nàng biết chuyện này nhất định có nội tình, nhưng nữ

nhân nào gặp phải chuyện này mà không tức giận? Nàng là nháo, muốn hắn

đến dỗ dành nàng, muốn xem hắn để ý đến nàng bao nhiêu, hơn nữa còn cam

đoan lần sau sẽ cẩn thận, không lại tiếp tục làm chuyện có lỗi với

nàng........



Trong đầu nàng cũng lo sợ không yên! Là nàng chủ

động đến gần hắn, là nàng cầu trước, hắn luôn yêu thích ôn nhu nhàn

nhạt, nhạt nhẽo đến mức gió chỉ thổi là tiêu tan, nàng chưa từng dám

nghĩ kiên định.



Nhưng nàng không nghĩ tới, trong lòng hắn nàng

lại không trọng yếu đến như vậy, hắn ngay cả một tia cố gắng cũng không

muốn, liền dễ dàng bỏ lại nàng.



“Vấn đề là, xác thực là ta đã

làm, nguyên nhân đằng sau có như thế nào thì sự thật cũng không thể thay đổi, trinh tiết của nữ nhân rất trọng yếu, nàng không hiểu hay sao?”



“Nàng ta là quả phụ--“



“Quả phụ thì phải nhận sự khinh thường?” Nàng từng có một nam nhân, không có nghĩa là thân thể nàng bẩn không đáng để tôn trọng. Nàng là bị hắn liên lụy, ngay cả chính mình cũng có thể đưa ra, hắn có thể làm như chưa

từng xảy ra chuyện đó?



“Ta cần phải phụ trách, Dung Nhi, có lẽ

duyên phận của chúng ta không đủ thâm, không thể kết thành phu thê,

nàng—vẫn là tìm người khác đi, có lẽ tương lai sẽ có duyên đẹp thích hợp với nàng.”



“Mục Dương Quan, ngươi thật sự rất đáng giận!” Nói nghe đường đường chính chính, bất quá chính là che giấu tư tâm của hắn!



Tâm của hắn đã sớm lệch, hiện thời bất quá là mượn nước đẩy thuyền, bằng

không, vì sao người bị hy sinh là nàng mà không phải là nữ nhân kia? Hết thảy những thứ này căn bản chính là cái cớ!



Mục Dương Quan không nói, nghe lời chỉ trích của nàng.



Hắn biết nàng tức giận, nàng oán hận, nhưng thời gian sẽ hòa tan hết thảy,

có lẽ một năm rưỡi tới, có lẽ càng nhanh, ba, năm tháng sau, nàng sẽ lại trở thành Lục Tưởng Dung hoạt bát, yêu cười.



Thực sự, hắn chân thành hy vọng, mình không gây thương tổn cho nàng quá sâu.



Chuyện cần nói cũng đã nói xong, hắn tìm một ngày, mang Mạc Nhạn Hồi trở về gặp huynh trưởng, nói ra quyết định thành thân.



“Mộ Dung phu nhân?” Hai huynh đệ ở trong phòng nói chuyện, Mục Ấp Trần mặt quái dị nhìn hắn. “Đệ luôn gọi nàng như vậy sao?”



“Không đúng sao?” Nhìn vẻ mặt đại ca ý vị sâu xa, “Nàng nói phu quân nàng họ Mộ Dung.”



Bất quá, tương lai sẽ thành Mục phu nhân, hiện thời gọi như thế, quả thật là không ổn.



“Nàng........... ách.......... khuê danh của nàng?”



Mục Ấp Trần nhướn mày, “Cũng đã sắp cưới người ta, đến ngay cả khuê danh cũng không biết sao?”



Đệ đệ này của hắn, là đang đùa giỡn sao?



“Ngay từ đầu không hỏi, giờ-- hỏi thì lạ.”



Hoàn toàn không dám hỏi, đành phải lén lút xin trợ giúp của huynh trưởng.



“Nhạn Hồi, danh của nàng là Nhạn Hồi. Trong nhà là đứng thứ mười, có đôi khi

“trượng phu” nàng gọi nàng là Tiểu Thập Nhi.” Nói đến câu cuối cùng, cố ý vô tình liếc mắt nhìn hắn một cái.



“Thập Nhi.... Nhạn Hồi......” Hắn nói ra khỏi miệng liền nghiền ngẫm, nghe thế nào cũng cảm thấy quen thuộc lại thân mật.
đãng tiến vào góc mềm mại nhất trong trái tim hắn, giấc mộng hắn chưa

bao giờ kể qua với lại, lại nhất nhất biến thành sự thật, ở ngay trước

mí mắt.



Trong chuyện sinh hoạt, nàng chưa từng để cho hắn phải để tâm, trước khi thành thân, cũng không mong muốn nữ tử thanh lãnh này sẽ có thể trở thành thê tử trong mộng của hắn. Nhưng nàng quả thật là như

thế, thậm chí so với tưởng tượng của hắn còn tốt hơn.



Ngay từ đầu không có nghĩ tới, về sau phát hiện, đã đem hình ảnh của nàng trở thành hình bóng ở trong giấc mộng kia, còn là vô cùng phù hợp. Mặc cho hắn

tưởng tượng ra người thứ hai thay thế hình bóng nữ tử này, thay đổi

người nào, cũng cảm thấy đều không đúng.



Tân hôn ngày thứ ba,

sáng sớm tỉnh lại, khó có được nàng luôn dậy sớm chuẩn bị bữa ăn cho hắn vẫn còn đang ngủ, bờ má cọ cọ, sợ lạnh nên vùi mình vào ngực của hắn.



Hắn bị cái mũi nhỏ gây ngứa, vươn tay ra chạm vào gò má hồng mịn, cảm giác

mềm mại rất tốt đẹp, khiến hắn đưa lòng bàn tay ra xoa phủ lên gò má

trắng trẻo.



Dưới bàn tay thô ráp cứng rắn, vuốt lên da thịt mềm

mại gây tê tê, nàng kháng nghị lùi lại, thấp giọng kêu, mềm nhuyễn như

sợi bông đi vào ý thức còn chưa thanh tỉnh của hắn. Thuận thế cúi xuống

tìm lấy làn môi mềm, rốt cuộc cũng nhấm nháp được tư vị ngon ngọt như

kẹo đường, lại tiến thêm một tấc, hạ thân trong sáng sớm mạnh khỏe đứng

lên, chen vào giữa cái ôm của hai chân nàng, cọ cọ đường cong mềm mại

của nữ nhân, hơi an ủi được ngọn lửa xao động.



Nàng còn chưa có

tỉnh hoàn toàn, nhưng hắn tỉnh, thân mình nóng rực quấn lấy nhau, vật

nóng để ở nơi chân nàng, khát vọng tiến vào nàng.



Hắn hôn nàng, cắn cắn gáy vài lần, đôi mắt nàng mang đầy sương mù mở ra, theo bản năng đón nhận, môi mềm dây dưa cùng nhau.



“Nhạn Hồi, Nhạn Hồi.......”



Không nhận thấy được mình kêu lên khuê danh của nàng tự nhiên mà thân thiết

như thế, đôi tay tham lam xoa nắn, cởi bỏ quần áo vướng bận, một tay nắm giữ lấy viên ngọc mềm gây mất hồn.



Ai cũng không tận lực, nhưng

khi diễn biến đến tận đây, thân thể của nhau đều có ý thức tìm lấy đối

phương, quen thuộc lại phù hợp.



Hắn nằm lên nàng, xâm nhập nàng,

tấm ván gỗ khó khăn chịu sự thân mật của đôi phu thê, kèn kẹt kêu lên,

hắn nóng mắt, chăm chú nhìn kiều thê của hắn bị lửa nóng phập phòng của

hắn đột kích, uyển chuyển hầu hạ.



Cánh tay nàng vòng lên eo của hắn, ôn nhu vuốt ve, hắn chỉ cảm thấy tê dại khoái ý, không tự giác ngâm ra tiếng.



Hắn chưa bao giờ biết, nguyên lai mình lại mẫn cảm như thế, chỉ cần nhẹ

nhàng xoa nắn sẽ hưng phấn đến run run, mất đi tự chủ, càng di chuyển

càng sâu, va chạm càng lúc càng khoái ý.



Dè dặt như nàng, sau tiếng than nhẹ đứt quãng, cuối cùng rơi vào cực hạn, bất giác kêu lên từ tận sâu đáy lòng.



“Mộ Dung......”



Nàng thực chột dạ.



Nhất thời không khống chế được, thốt ra cái tên kia, gọi sai.



Nàng không xác định được hắn nghe thấy không.



Mắt liếc nhìn hắn một cái, Mục Dương Quan an tĩnh ăn đồ ăn sáng ngẩng đầu,

vừa vặn bắt được hành vi dò xét của nàng, khó hiểu hỏi lại: “Làm sao

thế?”



“.........Không.”



Nàng cúi đầu, che giấu ánh mắt, tiếp tục dùng cơm.



Hắn.......có lẽ là không nghe được đi! Tiếng gọi nỉ non nhè nhẹ như phảng phất kia,

hơn phân nửa là hắn nghe không có rõ ràng, bằng không sẽ không biểu hiện như thường ngày.



Lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, đem nghi ngờ trong lòng đặt xuống.



Hôm nay hắn phải đến chỗ thôn trưởng kia làm việc, vừa ra cửa liền dặn dò nàng vài câu.



“Nếu như có chuyện gì, nàng biết tìm ta ở đâu, bằng không nhờ người chuyển lời cho ta cũng được.”



“Hảo.” Nàng trước sau như một đồng ý, “Chuyện trong nhà không cần lo lắng.”



Đúng vậy, hắn hiện tại đã có gia đình, chuyện trong nhà, có người chiếu cố.



Trái tim ấm áp, nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay nàng một lúc rồi mới rời khỏi cửa.