Lược Thê
Chương 218 :
Ngày đăng: 21:43 18/04/20
Edit: Độc Tiếu
Đứa nhỏ mất tích ngày thứ năm, kinh động đến cả Mục Ấp Trần ở trong thành,
hắn vội vàng chạy tới, tìm thấy Mạc Nhạn Hồi đang thủ một ngày một đêm ở ngoài cửa Lục gia.
“Rốt cuộc sao lại thế này?”
Nàng ngửa đầu, bất lực ngoái đầu nhìn lại. “Là nàng! Là Lục Tưởng Dung! Nhưng là hắn không tin ta—“
Mục Ấp Trần vỗ vỗ vai nàng. “Để ta xử lý.”
“......Gia chủ tin ta sao?” Tin nàng không mang theo tư oán, hiểu lầm Lục Tưởng Dung?
“Đương nhiên.” Hắn đáp không chút do dự. “Ngươi về trước đi, ta đến nói chuyện cùng nàng ta.”
Nước mắt nhịn mấy ngày, lẳng lặng chảy xuống.
Vì sao chỉ bằng một câu, gia chủ liền tin nàng hoàn toàn không nghi ngờ,
cái người bên gối muốn cùng nàng cộng giai bạch thủ kia, lại mặc cho
nàng nói đến rách miệng cũng không nguyện tin nàng một lần?
Khi Mục Ấp Trần tiến vào Lục gia, gặp phải Mục Dương Quan đang muốn đi ra.
“Đại ca?”
Mục Ấp Trần cũng không nói thêm cái gì. “Nhạn Hồi ở ngoài cửa, người về bồi nàng trước đi, chút nữa rồi nói chuyện.
Dặn xong, hắn trực tiếp đi tìm Lục Tưởng Dung.
Cô gái kia cũng không quá ổn, hắn đứng ở cửa được một lúc, nàng vẫn ở trong phòng thất thần, không biết làm gì.
“Tưởng Dung.”
“Mục đại ca—“ Nàng vội vã đứng dậy châm trà cho hắn. A Dương ca coi trọng
nhất là thân nhân, nàng nhất định không thể chậm trễ, bằng không, bằng
không A Dương ca sẽ không liếc mắt nhìn nàng một cái.
Động tác
của nàng cứng đờ. “Mục đại ca, thế nào ngay cả ca cũng tin nàng? Ta cái
gì cũng không làm, chỉ bằng một câu nói của nàng—“
“Một câu, là đủ.” Không có mười phần nắm chắc, Nhạn Hồi cũng không nói ra khỏi miệng.
“Ta không có! Mục đại ca, tính tình ta ca là rõ ràng, ta là người sẽ làm
loại sự tình này sao? Nàng ta để ý chuyện giữa ta và A Dương ca, vu oan
ta mà ca cũng tin?”
“Tưởng Dung, từ khi nàng mười ba tuổi ta đã nhận thức nàng ấy, tính tình nàng thế nào, ta cực kì rõ ràng.”
“Người sẽ thay đổi.”
“Phải, cho nên ngươi thay đổi. Ngươi trước kia, sẽ không làm loại sự tình này, ta tin, mà lúc này—ngươi có biết khi ngươi nhắc với Nhạn Hồi, đôi mắt
kia dữ tợn cùng đáng sợ bao nhiêu sao?”
Nàng câm thanh, không trả lời lại được.
“Đem đứa nhỏ trả lại cho nàng đi, ngươi nếu tổn thương đến đứa nhỏ, cả đời
này, A Dương sẽ không tha thứ cho ngươi.” Hắn dừng một lát, mới nhẹ
nhàng chậm chạp nói: “Bởi vì đó là cốt nhục của hắn, cả Phong Nhi cùng
Thanh Nhi.”
“Nói bậy! Nàng rõ ràng đã gả cho người khác, đó là đứa nhỏ của chồng trước nàng ta, gọi là Mộ Dung gì đó........”
“Mộ Dung là họ của chúng ta, họ Mục là theo Vũ Nhi, chuyện này ai cũng
biết. Nhạn Hồi thủy chung chỉ có hắn, không có người khác. A Dương chỉ
là đã quên, nhưng tâm của hắn nhớ, bản năng muốn đến gần nàng, tìm hết
các loại lý do để giữ nàng ấy ở lại bên người. Thậm chí hắn còn có thể
đem cả mạng cho nàng ấy, ngươi hiểu chưa? Khúc mắc giữa bọn họ rất sâu,
không một người ngoài nào có thể chen vào được.” Việc này nói trắng ra,
không có ai đúng ai sai, chẳng qua là—
Lục Tưởng Dung ngã ngồi xuống, chấn kinh vô cùng.
Mạc Nhạn Hồi............ không phải là quả phụ.
Nàng ta không phải không biết nhục nhã, cứng rắn cướp hắn.... còn có... còn có...... đó là cốt nhục thân sinh của hắn.
Bọn họ-- luôn luôn vẫn là thuộc về nhau, là nàng xông lầm vào, không có cướp đoạt thứ của nàng.
Hiện tại như vậy, lại thành nàng cố tình gây sự.
Lục Tưởng Dung chịu đả kích lớn, một câu cũng không nói nên lời.
Luôn luôn cho rằng trong lòng hắn có nàng, chỉ là khắc chưa đủ sâu, chỉ cần
cố gắng thêm một chút, hắn sẽ chậm rãi, càng lúc càng để ý, nhưng là—nếu thật tình thương nàng, có thể dễ dàng liền để cho một nữ nhân khác thay thế vị trí sao?
Nàng chưa từng chân chính thấy rõ điểm này, oán
Mạc Nhạn Hồi hoành đao đoạt ái, lại quên hỏi chính mình, giữa bọn họ là
yêu sao? Mạc Nhạn Hồi lấy đi, không phải là cướp đi vị trí của nàng, mà
là lấy lại thứ vốn thuộc về chính mình.
Trong lòng hắn, kỳ thực luôn luôn chưa từng có vị trí của nàng.
“A Dương cô phụ ngươi, là hắn không đúng. Nhưng mà Tưởng Dung, ngươi thật
muốn vì một nam nhân không yêu ngươi, biến chính mình thành như vậy sao? Ngươi nguyên là một cô gái thiện lương hồn nhiên, nhưng hiện tại, ngươi lại đem chính mình chìm trong phẫn hận cùng bất bình, vặn vẹo tính
cách, có đáng giá sao?”
“Ta căn bản........ ngay cả tư cách so đo đều không có đi.........” Người ta xứng với cái gọi là toàn gia, nàng
thì có là gì? Nàng thì là cái gì?!
Trước đây, nàng còn chịu bao nhiêu ủy khuất? Từ khi thành thân đến nay,
nàng một câu cũng chưa từng đề cập qua với hắn.
Mục Dương Quan nhắm mắt, chỉ cảm thấy trái tim ở trong lồng ngực, cực kì đau.
Ngày hôm đó trở về nhà, nàng không nhắc, hắn cũng sẽ không nói đến chuyện
này. Chỉ là, đã có lựa chọn ở trong đầu, trong lòng đã âm thầm suy nghĩ.
Sáng ngày hôm sau, khó có được hắn lại dậy sớm hơn thê tử, bình thường nàng
luôn dậy thật sớm chuẩn bị đồ ăn, giờ còn ở trong lòng hắn tham ngủ. Đôi gò má trắng trẻo ửng hồng, yêu thương hôn hôn tai nàng, khẽ cắn vành
tai khéo léo, trêu chọc. “Hảo hiền thê, đang lười a? Nếu không tỉnh thì
ta xằng bậy đó.”
Thân mật dựa vào bên má, lúc này mới phát hiện
người nàng nóng không phải là bình thường, vươn tay chạm vào da thịt của nàng, lại nhìn gò má ửng hồng không bình thường, đôi mày nhíu lại.
“Nhạn Hồi, không thoải mái sao?”
Nàng hừ thành tiếng, mặt chui vào ngực hắn.
Hắn trấn an vỗ vỗ nàng, xuống giường mời đại phu cho nàng, cũng hướng phía thôn trường xin nghỉ, ở nhà chăm sóc.
Hắn nấu cháo bón cho nàng, thuốc cũng kê về, đun ở trên bếp.
“Đứa nhỏ..........” Bệnh nhưng nàng vẫn lo lắng.
“Ta sẽ trông.”
“Chàng....... ba bữa.........”
“Tự ta có thể làm.” Hắn ôm nàng vào trong lòng. “Nàng cái gì cũng không cần lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt, mau chữa bệnh cho tốt.”
Nàng lại mê mê trầm trầm ngủ, hắn chăm chú nhìn nàng nhíu đôi mày lại, dung
nhan khi ngủ không được an ổn, tư tưởng trong lòng trào dâng cuồn cuộn,
khúc mắc khó bỏ.
Lời thề son sắt, người nhà của hắn, hắn sẽ bảo vệ, không cho người ngoài khi dễ.
Nhưng mà từ khi thành thân tới nay, hắn đã bảo vệ cho nàng cái gì? Chỉ là
liên tục cho rằng nàng xuyên tạc cùng bất bình, suýt nữa ngay cả đứa nhỏ cũng gặp chuyện.
Tưởng Dung vu hãm nàng, hắn không tin nàng, nàng giận một ngày, coi như không có chuyện gì.
Lần thứ hai, hắn vẫn là không tin nàng, nàng giận ba bốn ngày cũng hết,
thậm chí còn không gây khó dễ cho hắn. Đổi lại là người khác, không cho
hắn nếm mùi đau khổ, chịu đủ loại giáo huấn mới là lạ.
Cho tới
nay, nàng chỉ luôn nói “Hảo” với hắn, cũng không so đo với hắn. Chuyện
có thể hắn cũng đã làm hết, nhưng so sánh lại, hắn làm trượng phu, ngay
cho một yêu cầu đơn giản nhất, là cho nàng cuộc sống an ổn, không bị
quấy nhiễu cũng không làm được.
Hắn cầm tay nàng, xoa nắn các ngón tay, vuốt lên da thịt đã thoáng thô ráp.
Hồi mới thành thân, không phải như vậy, tuy rằng bàn tay có vết chai do
luyện kiếm lưu lại, nhưng ngón tay vẫn là trắng mịn mềm mại.
Đại
ca nói, nàng trước kia là tổng quản nhà giàu, rất được trọng dụng, địa
vị cùng chi phí ăn mặc hoàn toàn là đãi ngộ dành cho chủ tử. Như vậy mà
nàng còn vì mình múc nước giặt quần áo? Trong lòng nàng rõ ràng biết, gả cho hắn, là nàng chịu khổ chịu tội.
Đem những ngón tay thô ráp áp lên má, làn da tinh tế mịn màng khi xưa lại là nỗi đau khảm vào tâm.
Hắn biết được, một lòng vì một nữ nhân, không bỏ được, nguyên lai chính là tư vị như vậy.
Có chút đắng, cho chút cay, cũng có hạnh phúc ngập tràn.
Khi Mạc Nhạn Hồi tỉnh lại, trượng phu vẫn còn nằm kề bên cạnh, mỉm cười nhìn nàng.
“Chàng.......” Vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn.
Hắn bưng thuốc đã được hầm lên, bón cho nàng uống, lại bò lên trên giường, vươn tay chân ra, ôm nàng thật chặt.
“Muốn ngủ sao? Có việc muốn cùng nàng thương lượng.”
“Chuyện gì?”
Hắn cúi đầu, mắt đối mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc “Nhạn Hồi, chúng ta chuyển nhà đi.”
Nàng không hiểu. “Chàng không phải là thích ở nơi này sao?”
Chỉ là một câu đơn giản như vậy, trái tim lại lập tức bị nàng vặn xoắn đến
phát đau, đau cơ hồ quên mất phải làm thế nào để nào để phát ra tiếng,
“Nàng......” Tiếng nói so với người sinh bệnh là nàng càng khản đặc, hắn nuốt nước
bột, lại mở miệng một lần nữa, “Là vì thế mà thành cái dạng này cũng
không nói với ta sao?”
Nàng nhớ hắn thích nơi này, nhớ hắn nói ở nơi này tự tại, nhớ mỗi câu hắn từng nói qua.
“Nhạn Hồi, nơi khiến nàng sống không thoải mái, ta cũng sẽ không khoái hoạt.
Ngày mai, ta liền chào từ giã thôn trưởng, sau đó thương lượng cùng đại
ca. Trước chuyển về một thời gian, tương lai thế nào thì quyết định
sau.”
Tóm lại, hắn sẽ không để cho nữ nhân của hắn tiếp
tục ở lại một nơi không chào đón nàng, từ ngày thành thân ấy, hắn đã nên làm như vậy!