Lược Thê

Chương 14 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


Edit và Beta: Độc Tiếu



Bọn họ cực kì không hợp.



Không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, chờ khi hắn phục hồi tinh thần lại, cục diện đã là như vậy.



Như thế cũng không có gì không tốt, nhân sinh không có gì thú vị, dù sao

cũng phải tìm một ít thú vui cho riêng mình. Lúc ban đầu, Mộ Dung Lược

thật sự đã nghĩ như vậy.



Nữ nhân kia không cười không nói, hắn

liền nghiện trêu chọc nàng, nàng càng không để ý tới, thói hư tật xấu

càng không thể dừng tay, cứ thế càng ngày càng nghiêm trọng, càng ngày

càng hỏng.



Nể mặt Mộ Dung Thao, nàng có thể chịu đựng, không cùng hắn xung đột chính diện, mà hắn Mộ Dung Lược thì sao lại bỏ dở nửa chừng?



Từ đó, càng tận sức làm việc khiến khuôn mặt nàng có thể biến sắc.



Một lần, lại một lần thử, cho đến một ngày, rốt cuộc cũng tìm thấy được nhược điểm lớn nhất trong lòng nàng.



Là Mộ Dung Thao.



Hắn phát hiện, mỗi khi nàng nhìn về phía con người kia, không hề giống với hắn.



Mọi khi đều là trầm ổn, không nóng không lạnh, nhưng khi bóng lưng người

kia vừa lướt qua, nàng liền nhìn theo, khó có thể giấu đi thâm ý quyến

luyến, người mù mới không nhìn ra được.



Hắn quả thực muốn bội

phục nàng. Có thể giấu giếm tâm tư tinh tế, nhưng tất cả mọi thứ đều

hướng về đại ca, cái kia thật không thể là người bình thường nào có thể

làm được, càng miễn bàn là hai người sớm chiều ở chung.



“Người đã đi xa, còn không đem mắt thu trở lại, còn không chịu bỏ xuống? Có muốn

trực tiếp ôm luôn lưng quần hắn, theo hắn vào phòng thị tẩm luôn không?”



Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn thân ảnh ngồi ở hành lang dài, mắt điếc tai ngơ mặc kệ lời đùa cợt, hoàn toàn không để ý tới.



“Ngươi yêu hắn?”



Chân nàng vừa mới bước, liền dừng lại trừng hắn.



Quả nhiên, bước này đi đúng rồi, thật sự là nắm chặt được nhược điểm của nàng.



“Người không hiểu phong tình như đại ca ta có thể hiểu được hay sao?”



“Nhị công tử ăn nói cẩn thận, đừng có đâm thọc xúi giục, quấy nhiễu đến gia chủ.”



Là sợ người trong lòng bị quấy nhiễu a, chứ không phải lo lắng cho danh

tiết của bản thân. Đây chẳng phải chính là giấu đầu lòi đuôi sao?



“Hắn sẽ bị quấy nhiễu a~... Như vậy thật sự là đáng giá để ta thử một lần.”



“Muốn thì cứ đi nói, ta sẽ không thừa nhận.” Hắn muốn gây sóng gió, đây cũng

không phải là lần đầu, nàng liền liều chết không thừa nhận, rốt cuộc ai

có thể nói gì nàng?



Mộ Dung Lược nhảy xuống khỏi lan can, vài

bước nhanh đuổi theo thân ảnh mềm mại. Nàng không phòng bị hắn sẽ làm

như thế, một bàn tay hắn nắm lấy cổ tay phải của nàng, áp người vào đình trụ.



Đây là—làm cái gì?



Dù là cực kì bình tĩnh, nhưng

chống lại dung nhan tuấn mỹ gần ngay trong gang tấc. Trên môi còn mang

theo ý tàn sát bừa bãi, xúc giác mang lại cảm giác đau đớn, thể hiện hết thảy đều không phải là ảo giác, hắn, hắn thật sự...



Khuôn mặt ôn nhã như ngọc, từng xuất hiện ít nhiều ở trong mộng, mà nay... gần ngay

sát như thế, lại như xa xôi. Giống như hắn, lại không phải là hắn, gần

ngay trong gang tấc mà cách cả biển trời...



“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Hắn chau chau mày, đôi mắt hiện rõ luồng sáng không có hảo ý.



Nàng chột dạ một trận, xấu hổ đưa tay đẩy hắn cách ra.



“Không sao cả, cứ đem ta làm thế thân a, nếu ta không nói ra, ai biết được?”



Đây còn không phải là nói? Hơn nữa còn là lớn tiếng.



Hắn ái muội liếm liếm môi, trên đó còn lưu lại một ít hương vị son môi, ai biết được mặt nàng vẫn không đổi sắc, thờ ơ.



Khư! Còn tưởng nàng sẽ vừa khóc vừa nháo, ồn ào, trinh tiết liệt nữ khóc

lóc om sòm vung tay loạn xạ... Kết quả là cái gì cũng không có, cảm giác so với việc bị muỗi đốt càng không đau không ngứa.



Đã có người

trong lòng, không phải đều không thể chịu được việc bị nam nhân khác

đụng vào hay sao? Thế nào mà nữ tử này lại cứng rắn như vậy, lại càng

không giống người thường, đặc biệt là— hắn lại không bỏ được niềm thích

thú này.



“Ta nói—nếu ta nói với đại ca là ta muốn ngươi, ngươi

đoán xem hắn có đồng ý hay không?” Cho đến trước mắt, hắn muốn cái gì,

đi cầu đại ca, Mộ Dung Thao tựa hồ chưa từng nói với hắn một chữ

“không”.



Ở chung Đông uyển, được. Vào một tháng ban đầu, hai

huynh đệ còn ở chung một phòng, tận cho đến khi phòng ngủ cách vách ngay bên cạnh chuẩn bị xong mới chuyển sang. Bài trí ở bên trong, mỗi một

vật, chi phí ăn mặc, toàn bộ đều giống hệt nhau, không chút sai lệch.



Coi trọng thứ gì của Mộ Dung Thao, một câu, Mộ Dung Thao hào phóng từ bỏ đồ yêu thích.



Hắn cũng thật sự hiếu kỳ, cũng luôn luôn muốn thử nghiệm giới hạn, người này rốt cuộc có khi nào cự tuyệt hắn hay không?




Cảm giác cầm chiếc bút trong tay không ưng ý, hắn không vừa lòng: “Rất cứng, bút lông sói kia của ta đâu?”



Đúng vậy, gia chủ cực kì chọn bút để dùng, bút phải thuận tay, xử lý sự vụ

mới có thể lưu loát như mây bay nước chảy, rất sinh động, gọn gàng.



Nàng tự mình đi đến thư phòng lấy bút lông sói hắn thường dùng, khi quay trở lại, hắn đã xem sự vụ xử lý xếp ở phía bên trái, đổi bút, không cần suy nghĩ liền hạ bút xuống viết.



Chỉ thị cùng với bút tích, quả thật chính là của gia chủ.



Nàng xử lý chuyện buôn bán đều do gia chủ dạy, cổ tay gia chủ xử lý sự vụ, tác phong, nàng đều rõ ràng nhất.



Thẳng cho đến giờ khắc này, hắn mới lặng lẽ đem nỗi nghẹn ở lâu trong lòng phun ra ngoài.



Không đến một canh giờ, sự vụ xếp như núi ở trước mắt đều đã được xử trí thỏa đáng, hoàn toàn không mất đi quyết đoán cùng tác phong thanh thoát của

ngày xưa.



Nếu như là nàng xử lý, chỉ có thể được vài phần như

hắn, phán đoán chuẩn xác cùng tinh tế như vậy không phải là gia chủ thì

còn ai có năng lực này?



“Tốt lắm, chuyện nàng ‘phân phó’ ta đã làm xong, nàng muốn thưởng ta cái gì?”



Trước kia nếu thuộc hạ có công, Mộ Dung Thao luôn thưởng chưa từng chùn tay.



“Nhạn Hồi không dám.”



“Tốt nhất là nàng không dám.” Cũng đã dám bố trí việc lên đầu hắn, còn tranh luận tùy hứng, thực sự đã đem nàng chiều đến hỏng rồi.



Nàng chau chau mày, lập tức lĩnh hội, bị hắn kéo một cái liền đem giai nhân đặt lên ở trên đầu gối.



“Ăn định ta.” Hừ hừ, ngoài miệng thì bất mãn, nhưng vẫn làm đầy cõi lòng, chiếm lấy môi mềm hương thơm.



Sợ bị hạ nhân thấy được, nàng né tránh, khiến hắn không vui, dời đến phía

gáy của nàng cắn cắn, ý định lưu lại một dấu răng, khiến nàng không thể

gặp người.



“Đau............” Nàng mềm yếu oán giận, cũng không

thật sự là đau như vậy, tê tê cần cổ, kỳ thật là giận dữ cùng xấu hổ

chiếm đa số.



Hắn hiểu được. Hiện tại nàng ngoài miệng là cung

kính, khóe miệng lại cười yếu ớt, ánh mắt đều là sáng ngời. Biết hắn

thật sự sẽ không làm đau nàng, ngoài miệng nói vài câu lại giống như

liếc mắt đưa tình.



Ngả vào nhau triền miên náo loạn một hồi, gò má hắn dựa vào trên gáy nàng, cọ cọ, hưởng thụ một ít ôn tồn.



Mạc Nhạn Hồi hạ mông xê dịch, sợ chân hắn không đựng được sức nặng của

mình, không cẩn thận mông lại chạm vào hạ thân cứng rắn của hắn....



“Lại động, sẽ không thể vãn hồi.” Hắn lạnh giọng cảnh cáo.



Khiêu khích vài lần, trong lòng biết hắn không có gì là không dám, đặc biệt

gần đây hành vi của hắn lại càng làm càn, lập tức không dám vọng động.



Tỳ nữ hướng đình nơi này đi tới, nàng vừa bị cảnh cáo, sợ chọc hắn không vui, lập tức tiến thoái lưỡng nan.



Nhìn khuôn mặt đỏ ửng quẫn bách đáng yêu lấy lòng, hắn không nhịn được cất tiếng cười to.



Mạc tổng quản nhà hắn cũng có lúc đuối lý? Nhìn nàng đem đầu cúi xuống gần

như chôn trong ngực hắn, một bộ dạng khó có thể nhìn thấy.



“Tốt rồi, cũng đã đi xa, đầu còn không chịu nhấc lên?”



Nàng rầu rĩ, chỉ có thể cắn bả vai hắn một ngụm, biểu lộ sự bất mãn.



“Thế nào liền đói bụng cắn loạn, cứ như đứa nhỏ. Đến, nếm thử này.”



Một khối điểm tâm được đưa đến miệng nàng, nàng theo bản năng cắn một

miệng, vị xốp không ngấy, cùng với gò má nhàn nhạt phiếm hồng.... mùi vị rất quen thuộc.



“Là--- phù dung lệ hương cao của Tàng Nguyệt Các ở Từ Châu phải không?”



“Mạc tổng quản thực biết hàng, đến, lại thưởng cho nàng một miếng.”



“.......” Từ Châu cách Mộ Dung trang, khoái mã cũng phải ba ngày, nàng bất quá chỉ nói qua... hắn thật sự nhớ kỹ?



Đoạn thời gian ở trên giường dưỡng thương, hắn hỏi nàng thích cái gì, ghét

cái gì, kỳ thực cũng không phải là yêu thích, chỉ là mấy năm nay theo

hắn đi khắp nơi, là sự vật khắc sâu vào trong tâm trí hơn một chút mà

thôi. Còn tưởng hắn chỉ là thuận miệng hỏi về thời gian đã qua...



Hắn lặng lẽ nhấc tay, đem năm ngón tay nắm lấy tay của nàng, hòa hoãn nói:

“Nàng nói xem, chúng ta có nên ước định một chút không, ta thực sủng ái

nàng, khiến nàng có cảm giác được tràn đầy, nhiều đến không thể nào chứa nổi nữa, thì đến lúc đó là nàng hồi báo ta.”



“Ta phải làm sao mới có thể hồi báo?” Nàng cằn cỗi như thế, có cái gì đều đã sớm cho hắn.



“Gả cho ta, làm thê tử của ta, vì ta sinh nhi dục nữ.”



Thiên hạ trong lòng hơi hơi rung động, hắn cảm nhận được. Giang cánh tay,

càng ôm chặt lấy nàng, ôn nhu hỏi lại một lần nữa: “Được không?”



“......Hảo.”



Như thế nào lại không hảo? Cả đời này, chưa từng có người nào dụng tâm đối

đãi với nàng như thế, lấy toàn bộ tâm tư trân sủng nàng. Thẳng cho đến

khi nhiều năm sau, rất nhiều năm sau, nàng nhớ lại một ngày này, vẫn

không thể quên được thời khắc trái tim chấn động cùng rung động.



Trong nháy mắt, lồng ngực tràn đầy hạnh phúc cùng— rung động.