Lược Thê

Chương 17 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


Edit và Beta: Độc Tiếu



Đoạn thời

gian học tập sự vụ kinh thương kia, Mộ Dung Thao chân thành cởi mở, cái

gì cũng không gạt hắn, không hề giữ lại thứ gì, bất tri bất giác, lại

mang cho hắn rất nhiều lợi thế.



Nghĩ đến là sai thì đã hỏng hết, tạo thành cục diện ngày sau khó có thể vãn hồi.



Có một hồi thẩm trướng, phát hiện ra điểm khác thường, nhưng lại không nói ra nguyên cớ, đến cuối lại xem lại thêm một lần, hắn khốn hoặc ngước

mắt nhìn về phía nam tử mang nụ cười thản nhiên đang phẩm trà kia.



“Này—“



“Đã nhìn ra?”



Cho nên, là thật sự có vấn đề, lại không có ý định nói, chỉ muốn thử hắn có nhìn ra manh mối hay không.



“Nhị thúc công tuổi đã cao, dưới gối chỉ có đường thúc Mộ Dung Bác một đứa,

hắn lại không biết về kinh thương, làm khó cho Nhị thúc công lúc nào

cũng phải vì hắn giải quyết hậu quả.



“Cái này—thì sao?”



“Là thứ tử của tam thúc. Mộ Dung Dung từng có hướng ta mượn hơn mười gia

tàng trân các, ta không cho phép. Hắn tuy có ý nghĩ buôn bán, nhưng cũng không có ý định lâu dài, chính là tuổi còn nhỏ, dã tâm lại quá lớn. Mọi chuyện đều có người kéo hắn, chậm rãi bước từng bước một, cần gì nóng

vội, sớm muộn gì cũng sẽ té ngã.”



“Chẳng lẽ để bọn họ như thế, cái gì cũng không quản?”



“Quản, tất nhiên là sẽ quản, chỉ là, Lược, nhớ kỹ một nguyên tắc, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”



Một ít ngày này, Mộ Dung Thao không chỉ cho hắn chuyện sinh ý, còn dạy cả

chuẩn tắc cư xử, làm cho hắn có kiến thức trở thành một người đứng đầu

nhân hậu.



Nhị thúc công cả một nhà làm giả sổ sách, hắn không

trách không kêu, ngầm bổ sung khoản thiếu, không có ý định vì chút sinh ý mà từ bỏ tình cảm một nhà bọn họ.



Thứ tử của tam thúc vọng tưởng muốn miệng xà nuốt tượng, không biết rằng vốn là Mộ Dung Thao cố ý

thành toàn, chẳng qua là thời cơ chưa thành thục, cử chỉ như tằm ăn kia

chỉ là dư thừa, uổng làm tiểu nhân.



Còn có tứ thúc công, ngũ thúc công, thất di, bát cữu, cửu thẩm... mỗi một nhà đều có một chuyện phiền toái, hao hết tâm tư chu toàn cho mỗi người, vẫn là bị quở trách bất

công, oán tránh thiên vị, hắn còn muốn tha thứ bao nhiêu? Chủ vị nhà này căn bản không phải là để cho người làm!



Khi đó, Mộ Dung Thao đâu có biết rằng, tấm lòng rộng lượng này sẽ mang đến nhiều tai nạn cho

chính mình. Làm đến hết thảy, vẫn có người bất mãn, ở khắp nơi oán hắn.



Giống như—chính mình.



Mộ Dung Dung không biết tốt xấu, cùng với đám thuộc hạ phản phệ, đồng dạng táng tận lương tâm, đồng dạng lang tâm cẩu phế!



Không thể phủ nhận, khi Mộ Dung Dung tới tìm hắn, hắn quả thật dao động. Khi

đó hắn, rất ham muốn Mạc Nhạn Hồi ôn nhu cùng mỉm cười. Không muốn bị

bỏ qua một bên, nhưng chỉ chớp mắt lại bị đánh trở về phía góc lạnh lẽo

một mình cô độc.



Hắn không muốn trở thành thế thân cho Mộ Dung

Thao, nếu có thể độc chiếm hết thảy thì sẽ tốt? Muốn hắn cả đời này sống dưới cái tên của người khác, hắn cũng tình nguyện, chỉ cần có thể, luôn luôn... luôn luôn được cặp mắt ôn nhu kia chăm chú nhìn.



Tâm tư trong lòng dần dần át bỏ đi lý tính, làm ra chuyện sai lầm.



Hắn từ chối nửa năm, đến lại đến, rốt cuộc là lại cầm loại độc vô sắc vô vị, cho vào trong đồ ăn.



Khả Mạc Nhạn Hồi chuẩn bị thức ăn, không ăn, đổi lại thức ăn khác, cũng

không ăn. Ngân châm thử độc là chuyện cơ bản để thử độc cũng không làm,

thức ăn hắn vừa đưa lên liền ăn không một chút nghi ngờ.



“Ta rốt

cuộc vẫn là đắn đo chỉnh lại liều thuốc, không đủ để trí mạng.” Xe ngựa

dừng ở trên sườn núi, nhìn nam nhân kia hôn trầm mệt mỏi vì dược phát

huy tác dụng, thì thào tự nói.



Suy nghĩ trở nên tỉnh táo, hắn ít

nhất vẫn biết tình huống khác thường, Mộ Dung Thao lắc lắc đầu, mắt vừa

mở ra thì miệng đã là lo âu—



“Lược! Đệ có sao không?”



Ngốc tử! Đến giờ mà vẫn còn lo lắng cho hắn sao?



“Ta nói, ngươi nghe có hiểu không? Dược là ta hạ, ta làm sao có thể có chuyện gì?”



Dược—là hắn hạ?


Mục Ấp Trần cười cười. “Chúng ta có quen sao?”



Ý tứ đó là—đã sớm không còn lời nào để nói với hắn.



Đừng trách người ta đối xử như người lạ, là hắn ép, đối phương không vung dao ngay khi nhìn thấy hắn, đã là đủ rộng lượng.



“Làm ơn, chỉ một chút thôi—“ Tính cách cao ngạo như hắn, không bao giờ cầu

người, lúc này lại không để ý tôn nghiêm, tư thái yếu ớt cầu xin nam tử.



Là—chuyện gì đã xảy ra? Hắn sống không tốt sao? Không phải đã nói mình chỉ cần

biến mất thì hắn sẽ sống tốt sao? Như vậy thì cần gì phải—Mục Ấp Trần

ngừng suy nghĩ, không muốn lại tiếp tục nghĩ đến. Hết thảy đều là của

hắn, đã sớm không còn quan hệ với mình, không nên tìm tòi nghiên cứu.



Đem đứa nhỏ giao cho bà vú, theo hắn đi ra khỏi tiệm.



“Ta chỉ có nửa canh giờ, chút nữa còn phải trở về chuẩn bị đồ cho hôn lễ.”



Mộ Dung Lược dừng bước. “Ngươi muốn thành hôn?”



“Ân.”



“Ngươi—“ Ngừng một lát, không biết phải nói tiếp như thế nào. “Là tình nguyện sao?”



Nam nhân nghe vậy, kinh ngạc bật cười. “Hôn nhân là chuyện nếu không tình nguyện thì sao có thể làm?”



“Ta nghe nói—nàng là dùng ngân lượng để mua ngươi, nếu—ta nói, ngươi nếu

như không muốn, vô luận là bao nhiêu ngân lượng, ta cũng sẽ mua lại tự

do cho ngươi, ngươi không cần phải ủy khuất chính mình...” Nếu Mục Hướng Vũ thật sự có con riêng lại muốn ép đại ca, hắn thế nào cũng không thể

cho phép, đại ca xứng đáng được nhận tốt hơn.



Mục Ấp Trần lắc

đầu. “Không phải như vậy, nàng tốt lắm, so với những người có quan hệ

huyết thống còn thật tình đối đãi với ta hơn, có lẽ bề ngoài không phải

là tuyệt thế giai nhân, nhưng lòng nàng cực mĩ, cùng nàng ở chung, là

vui vẻ trước nay chưa từng có được."



Lòng của nàng cực mĩ, không giống như hắn, đã sớm tanh tưởi hư thối không chịu nổi.



Hắn chính là cái loại người kia—được Mộ Dung Thao đối xử tử tế, lại lấy oán báo ân.



Hắn trong lòng biết rõ ràng, chịu nhận phúng ngôn bén nhọn.



Sớm biết thế này, sao trước phải làm? Hiện thời như thế này, chỉ cảm thấy

buồn cười, đây vẫn là tự hắn đẩy chính mình vào tình trạng này đi?



“Huống Chi—“ Mục Ấp Trần nhàn nhạt bổ sung một câu. “Ta và ngươi vốn không quen biết, không cần phải nhọc công lo lắng.”



Thật sự là không quen biết sao? Chống lại ánh mắt của hắn, đôi mắt cười từng ấm áp đau sủng, hiện tại chỉ còn lại một mảnh ôn đạm bình thản, vô tư,

phảng phất—như thật sự là người xa lạ không liên quan.



Mộ Dung

Lược, ngươi là đồ hỗn đản, ta tình nguyện đối tốt với một con chó! Ngươi không xứng để ta phải hao phí cảm xúc—đại ca kỳ thực là muốn nói những

lời này với hắn đi?



“Phải. Là người xa lạ, không sai.” Hắn gật

đầu, thuận theo đối phương mà nói. “Chỉ là thấy ngươi, làm ta nghĩ tới

đại ca sinh đôi. Hắn rất đau ta, sủng ta, ta muốn cái gì, hắn đều chưa

từng làm ta thất vọng... Đào tâm đào phổi cố gắng cho ta xem tâm ý của

hắn. Nhưng ta lại không biết đủ, càng cầu càng nhiều, cuối cùng....”



Hắn chuyển ánh mắt, chống lại nam tử trước mắt, từng chữ từng chữ nói: “Hắn đã chết, bị tham lam của ta lăng trì từng chút từng chút một cho đến

chết.”



Từ những lời nói ra, có nghĩa là Mộ Dung Thao sủng ái mình vô tận đã không còn ở trên đời nữa.



“Ngươi hy vọng ta nói gì? Nén bi thương?”



“Không.” Hắn cắt lời, lại nói. “Ta không có đau thương, ta sống rất tốt, có được mọi thứ ta muốn, ta chính là loại người vì tư lợi, vì một nữ nhân, mà

sát hại cả thân đại ca của mình. Ta không hối hận, cho dù được làm lại

thì ta vẫn sẽ làm như vậy. Đây là hắn nợ ta, xứng đáng đem trả lại cho

ta! Kiếp sau thì hãy sáng mắt, ngàn vạn lần đừng làm huynh đệ cùng với

thứ không bằng cầm thú.”



“Ân.” Đối phương bình bình đạm đạm gật đầu. “Ngươi nói xong rồi sao? Sư phụ may đồ đã đợi ở nhà trong.”



“Đi thôi...” Đi hưởng thụ hạnh phúc của ngươi đi, ta cũng tốt lắm, rất tốt, ta không hối hận, một chút cũng không hối hận, không hối hận... đổi lấy một thân tịch liêu, chúng bạn xa lánh.



Mục Ấp Trần bước đi, nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Thệ giả đã hĩ, làm cũng đã làm, liền giữ chắc mọi

thứ ngươi đã dùng hết đại giới để đổi lấy, hảo hảo mà sống qua ngày.”



Nam nhân đi rồi, bộ pháp kiên định, chưa từng quay đầu.



Hắn vẫn đứng tại chỗ, thật lâu, thật lâu, một chút ánh lửa cuối cùng trong trái tim, cũng bị bao phủ bởi bóng đêm khôn cùng.