Lược Thê
Chương 18 :
Ngày đăng: 21:42 18/04/20
Edit và Beta: Độc Tiếu
Nên nói thế nào với Nhạn Hồi bây giờ?
Mộ Dung Lược lại suy nghĩ, vẫn là không biết nên như thế nào.
Hắn không phải là đồ ngốc, thái độ của đại ca thực rõ ràng, đại ca sẽ không trở về, cũng không có ý định liên quan đến bất kỳ người nào ở Mộ Dung
gia, từ nay trở đi chính là người xa lạ.
Ở quán rượu mấy ngày, say lại tỉnh, tỉnh lại say, vẫn không thể nào rõ ràng.
Nếu như Nhạn Hồi biết được, Mộ Dung Thao bị hủy triệt để ở trên tay hắn, không thể trở về được, nàng sẽ nói như thế nào?
Hắn không dám nghĩ.
Dĩ vãng, dùng đại ca làm cái cớ để chế trụ nàng, hiện tại – lòng bàn tay
trống không, không có vật gì, đã không có lợi thế, còn có thể lưu nàng
lại được sao?
Hắn ngửa đầu, lại đem rượu rót thẳng vào cổ họng.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, tâm luôn hoảng hốt đau.
“Cũng đã uống ba ngày rồi, còn chưa đủ sao?” Nữ chưởng quầy quán rượu chầm
chậm đi đến, đem hắn đang say như chết kéo vào khuê phòng của mình.
Mùi rượu tanh nồng bốc lên cuồn cuộn, hắn khó chịu nôn một trận, người cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Nữ chưởng quầy đi lại một hồi, bưng nước ấm đến cho hắn lau mặt.
Hắn dựa vào giường đứng dậy, con ngươi tan rã nhìn vào khuôn mặt tiều tụy tái nhợt trên mặt nước.
Đây là hắn sao? Mặt không có một chút máu, ba phần không giống người, bảy
phần lại giống quỷ, xa lạ đến mức ngay cả bản thân cũng không thể nhận
ra.
Hắn như thế nào lại trở thành như vậy? Làm thế nào mà để chính mình biến thành như vậy?
“Ngươi nha, trong đầu có gì không thoải mái thì phải đi đối mặt, giải quyết
cho xong, ngươi tự chuốc say trốn tránh thì để làm gì?”
Phải, nàng nói phải.
Tùy ý để nữ chưởng quầy đỡ dậy, tựa vào bộ ngực mềm mại nữ tính, nhắm mắt không nói.
Phượng tỷ tuổi trẻ đã để tang phu, đứa nhỏ trong bụng chưa sinh ra đã mồ côi.
Dù vậy vẫn kiên cường gây dựng quán rượu, một mình dưỡng dục đứa nhỏ.
Nàng nói nàng không có yêu quyền yêu lợi, chỉ mong ngày sống qua ngày.
So với nàng, hắn ngay cả một nữ lưu cũng không thể bằng.
“Ta yêu một người.” Đó là lần đầu, hắn thổ lộ tâm sự với nàng.
“Ân.”
“Nhưng nàng không yêu ta, ta dùng hết mọi thứ, mọi phương pháp, nhưng vẫn là
không chiếm được lòng của nàng, thậm chí còn cảm thấy.... nàng cách ta
càng lúc càng xa, không thể nào bắt được.”
Phượng tỷ yên lặng nghe hắn nói, lòng bàn tay ôn nhu xoa xoa tóc hắn.
cũng không thể có được hắn.” Nghĩ đến như thế, bọn họ cũng coi như là
đồng bệnh tương liên.
“Nếu như ta lại nói với nàng, nàng sở dĩ
mất đi cơ hội cùng hắn bạch đầu giai lão, tất cả đều là do ta ở giữa gây khó dễ. Chỉ vì ta nói ta muốn nàng, hắn mặc dù có tâm, cũng sẽ không
tiếp tục nghĩ đến nữa. Bằng không, nàng nguyên bản là có cơ hội trở
thành thê tử của hắn.
“Phải, ta rất đau lòng, thực thương xót, ta cũng hận không thể giết ngươi.”
Không phải là vì nàng không thể nào có kết quả với Mộ Dung Thao, mà là
hắn thờ ơ như thế.
Hắn cũng biết, gia chủ vì hắn, lấy ân báo oán, muốn nàng nhìn ân nghĩa ngày xưa của gia chủ, trước nay chưa từng cầu
qua nàng điều gì, nay lại cầu duy nhất một điều, chính là muốn nàng đừng tổn thương đến hắn.
Mộ Dung Thao rất hiểu hắn, biết hắn thế
thân, lừa gạt nàng, rất nhiều chuyện không thể nói ra, trọng yếu nhất là trinh tiết nữ nhân, tuy biết là đuối lý, khó cưỡng cầu, nhưng vẫn khổ
tâm cầu xin một đường sống cho đệ đệ--
Hắn run rẩy không rõ ràng, chống đỡ thân thể hư nhược do bệnh tật, chậm rãi trở về bên cửa sổ, ánh mắt lại hướng về phía ánh dương sắp tàn, nhàn nhạt hỏi: “Hắn thì sao?
Nói cái gì?”
“Người muốn ta chuyển lời lại cho ngươi, Mộ Dung
Thao đã không còn tồn tại, ngươi chính là duy nhất.” Nàng lãnh đạm nói.
“Người làm sai cái gì? Bất quá sai là không nên tin ngươi! Để rơi vào
kết cục ngày hôm nay, Mộ Dung Lược, tâm ngươi vứt đi đâu?”
Ngươi
luôn miệng nói muốn bồi thường ta, nếu ta nói, phương thức bồi thường
duy nhất, đó là ngươi biến mất, ta không cần vĩnh viễn làm cái bóng phía sau ngươi, ta muốn là duy nhất! Ngươi nguyện ý thành toàn cho ta sao?
Hắn vẫn còn nhớ rõ những gì hắn đã nói qua.
Quả thật là cực kì hận hắn, bằng không tại sao lại muốn so đo những lời nói của hắn, quyết tâm không trở lại?
Hắn giật nhẹ môi. “Ta tự mình tạo nghiệt, ta sẽ tự mình bồi thường, không cần nàng nhiều lời.”
“Ngươi bồi thường như thế nào? Ngươi có thể trả hắn khuôn mặt tuấn mỹ vô trù?
Ngươi có thể xóa đi thời gian chịu khổ tủi nhục kia sao? Những gì ngươi
ngồi hưởng hiện tại, tất cả đều là của hắn!”
Ta lấy mạng để bồi thường, một mạng này, đủ không? Có đủ để thanh toán cái ân oán này hay không?
Hắn nhắm mắt dựa người vào bên cửa sổ, ủ rủ thật sâu, không muốn nhiều lời nữa.
“Chủ vị nhà này, ngươi nếu ngồi được thì cứ ngồi đi! Người nguyện thành toàn cho ngươi, ta không còn lời nào để nói. Mà ta, quyết định không thể ở
lại bên cạnh một người lãnh huyết mà ngay cả huynh trưởng cũng có thể
hủy dung, rót một chén thuốc độc.”
Sớm biết không thế giữ được nàng.
“Phải đi, thì đi đi.” Hắn trả nàng tự do.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, hắn không nhúc nhích, thấp giọng nói nhỏ:
“Từng, ta đem tính mạng này ra cược, chỉ vì muốn nàng, hiện tại, ta cũng lại phải đem mạng này ra mới có thể cắt đứt sạch sẽ.... ta sẽ...”
Nàng có nghe thấy được hay không, hắn không biết, cũng không có ý định tìm
tòi nghiên cứu, cửa phòng lại một lần nữa đóng lại, rồi sau đó là tiếng bước chân nhè nhẹ đi xa.