Lược Thê

Chương 19 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


Edit và Beta: Độc Tiếu



Độc Tiếu: làm chương này khóc nhòe hết

cả mắt từ đầu chương đến cuối chương hic hic. Tự nhiên có ý nghĩ, làm

xong chương này rồi cắt cho một phát rồi ghi thêm chữ [Hoàn] vào thì

cũng k ai nghi ngờ, ai cũng sẽ tin là đã [Hoàn] =)) đặc biệt dành cho

SE, nhưng rốt cuộc ta vẫn trung thành với tác giả, trung thành với HE

nên lại tiếp tục đi nốt chặng đường còn lại :3





Ban đêm, ôm không thấy thân hình ấm áp ở bên cạnh, Mục Hướng Vũ mở mắt ra nhìn.



“Cũng đã canh hai rồi, sao chàng còn không ngủ?”



Nam nhân chuyển người trong bóng đêm, tay vẫn mân mê thưởng thức túi gấm ở trong tay. “Ta có cảm giác—không tốt...”



“Lại suy nghĩ đến cái thứ không ra gì kia chứ gì?” Nàng mới không dùng hai từ “đệ đệ” để gọi hắn, cái thứ kia không xứng.



“Nhìn vào thái độ ngày hôm ấy của Nhạn Hồi, ta lo lắng bọn họ không thể nào

hảo hảo mà nói chuyện.” Mộ Dung Lược nói rằng sống vô cùng tốt, chưa

từng hối hận qua, nhưng hắn lại thấy, không phải là như vậy.



Mấy ngày trước, khi Vũ Nhi đem túi gấm chuyển giao lại cho hắn, hắn liền cảm thấy không thích hợp.



Uyên ương quyết, bùa bình an cùng kim khóa của hắn thì hắn còn có thể lý

giải, nhưng ngay cả chìa khóa cùng ấn tín đều đem trả lại, là rất không

thích hợp, điều này coi như Mộ Dung Lược không có dự tính tiếp tục ở lại Mộ Dung trang.



Nhưng mà nếu không ở lại Mộ Dung trang thì có thể đi nơi nào? Còn Nhạn Hồi? Cũng buông tay không cần nữa sao?



Lúc trước dùng trả cả đại giới như thế, chỉ vì có thể ở cùng với nàng, nếu

hiện tại ngay cả nàng cũng bỏ lại, nếu không phải bị buộc đến tận cùng,

sẽ không thể như thế.



Tính tình Lược hay đè nén, một khi chạm đến cực hạn, sẽ làm ra chuyện gì không một ai có thể đoán trước được.



“Nghe chàng nói như vậy, hình như đúng là không thực sự thích hợp lắm—“ Mục Hướng Vũ nghiêng đầu nghĩ lại.



Ngày ấy gặp hắn ta ở trước cửa, chỉ cho là ngẫu ngộ ở trên đường, căn bản

không nghĩ tới cái thứ không biết là gì kia luôn đứng ngốc đợi ở ngoài

cửa.



Khi đó cùng hắn ta nói mấy câu, hắn ta hỏi nàng, vì sao lại cho Mộ Dung Thao cái tên Ấp Trần.



Trong đầu nàng khi đó không dễ chịu, cố ý trả lời hắn. “Vị thành hướng vũ áp

khinh trần, khách xá Thanh Thanh liễu sắc tân. Chúng ta là người một

nhà, vĩnh viễn sẽ không xa cách.” Ý định muốn hắn phải ghen tị.



“Đây là lời đưa tiễn—“



“Ngừng!” Đứa nhỏ chết tiệt, mở miệng liền không có lời hay. “Bài thơ này chỉ có hai câu đó, không có câu khác nữa.”



Hắn ngừng lại, không sao cả, cười cười. “Hắn từng nói qua, chúng ta là một

thể, cùng nhau xuất hiện trên đời này, vốn là nên hỗ trợ lẫn nhau. Lời

hắn nói, ta luôn luôn tin. Đoạn thơ còn lại—để ta hoàn thành.”



Cái gì gọi là đoạn thơ còn lại để hắn hoàn thành?



Khi đó cho rằng hắn ta nói câu kia không có ý gì, cũng không để ý, giờ nghĩ lại—



Khuyên quân càng tẫn một chén rượu, tây ra Dương Quan vô cớ nhân.



Hắn ta rốt cuộc muốn làm cái gì? Nghe qua—có vẻ không phải là chuyện tốt.



“Lần tới... Vũ Nhi, lần tới nếu nhìn thấy hắn, khẩu khí uyển chuyển một chút, mời hắn vào uống chén trà đi!”



Có lẽ, vươn tay còn có thể kịp thời kéo hắn lại. Chung quy vẫn là đau đến tâm khảm, sao có thể nói bỏ là bỏ?



Sau đêm đó, trời đột nhiên mưa to tầm tã. Mục Ấp Trần ra cửa hiệu, cầm ô bước nhanh trên đường.



Mới đi qua nửa con phố, nửa người đã ướt đẫm, hắn khép áo khoác lại, ngăn

cản những trận gió lạnh đánh đến, khi đến gần cửa, liền nhìn thấy một

thân ảnh đứng đó không xa.



Ngốc tử từ đâu đến, cũng không biết được nên đứng dưới mái che tránh mưa, lại ngu ngốc đứng ở giữa cơn mưa không nhúc nhích.



Sắc trời mù mịt, nhất thời hắn không nhận ra, nguyên bản là muốn người kia

đi vào bên trong tránh mưa, đến gần thêm mấy bước mới nhìn rõ gương mặt

trống rỗng kia.



“Sao lại đến đây?” Vũ Nhi nói hai ngày trước nhìn thấy hắn, hay là—không phải tình cờ đi qua?



“Ta....” Vừa hé miệng, cổ họng khó có thể phát ra tiếng.



Mục Ấp Trần không cần nghĩ, đưa tay kéo hắn, bàn tay kia lạnh lẽo khiến

người khác rùng mình, vừa chạm liền cả kinh. “Vào trong rồi nói.”



“Không phải—chúng ta là người xa lạ sao?” Đại ca—vẫn chịu nhận thức hắn?



Mục Ấp Trần giận dữ, cả giận nói: “Cho dù là người xa lạ thì ta cũng sẽ mời hắn vào uống mộtchén trà nóng!”



“Phải vậy không.......” Hắn bị mắng liền im lặng, dịu ngoan theo đại ca đi vào.



Mục Ấp Trần bận thu xếp trong trong ngoài ngoài, lúc là thêm quần áo, lúc

lại là pha trà, lại thêm tấm vải trải giường dầy ở dưới người của hắn,

ấm áp đến chặt chẽ.


Ta nói với ngươi một lần nữa, ta không

trách hắn, cũng không cần ngươi lấy chuyện này ra nặng nề trách móc hắn, nhưng ngươi nghe lọt được mấy phần? Ngươi biết ta vì sao không trách?

Hắn đúng là hạ dược ta, nhưng cũng lại tự mình cầm dao đâm ngực chính

mình để bồi thường ta, muốn ta trách hắn như thế nào? Hắn gặp nguy bị

khổ, không người để nói, ngươi hiểu không? Không, ngươi không hiểu,

ngươi nếu hiểu, hôm nay đã không thành ra như thế.”



“Hắn.......đâu?” Ngực giống như có gì đó đánh mạnh vào, nặng nề khó chịu, nàng hút không khí vào lại nói: “Đã đưa tang sao? Ở chỗ nào?”



“Hắn không muốn

ta làm tang sự, chỉ cần một bát hương, không cần linh đường cúng bái

hành lễ, hắn không muốn nợ lại thêm nợ. Nói nếu ta có rảnh, thắp nén

hương nói chuyện với hắn là được rồi. Về phần ngươi, hắn muốn ta chuyển

lại vài từ--“



“Từ gì?” Nàng nín thở, ngưng thần lắng nghe.



“Một đời tình tuyệt, trên đường đến hoàng tuyền tuyệt đối không gặp lại,

kiếp sau làm nô làm súc vật cũng không muốn lại quen biết Mạc Nhạn Hồi

ngươi.”



“Phải không.........” Gia chủ nói, thực hiểu được, đều đã dùng mệnh để kết thúc cùng nàng, cũng không để lại bàn thờ cho nàng tế

lễ, khiến hắn cho dù ở dưới cửu tuyền cũng ngủ không yên.



Cũng là như thế, nàng cũng nên thức thời.



Nàng khom người, nhặt từng mảnh từng mảnh nhỏ. Người gỗ kia rơi vỡ triệt

để, tan nát thành từng mảnh từng mảnh nhỏ, nàng nhẫn nại nhặt từng miếng một, cho vào trong khăn gói lại.



Nhớ tới cái gì, nàng ngước mắt hỏi: “Ba năm trước, mùng bảy tháng ta, ở vườn trà Nghi Hưng, là người hay hắn?”



“Là hắn.”



“Cách đó một năm, mười lăm tháng giêng, hội đèn lồng Lãnh Châu—“



“Là hắn.”



“Mùng ba tháng chín, Rượu trang của Thiệu gia?”



“Là hắn.”



“Tháng chạp--.”



“Là hắn, tất cả đều là hắn.” Hắn thở dài: “Đừng hỏi nữa, người có thể cho

ngươi tâm tâm niệm niệm, những mảnh trí nhớ quyến luyến quý trọng, tất

nhiên là hắn. Nhạn Hồi, ta cùng với ngươi luôn giới tuyến rành mạch,

chưa từng mơ hồ, nam nhân dùng toàn tâm yêu ngươi thương ngươi, vĩnh

viễn chỉ là hắn.”



Nam nhân dùng toàn tâm yêu ngươi thương ngươi, vĩnh viễn chỉ là hắn......



Nàng cúi đầu cười, cũng không hiểu là cười cái gì, càng cười càng trống rỗng, làm thế nào cũng không dừng lại được.



“Nhạn Hồi?”



“Có lẽ người cảm thấy, ta quá mức vô tình với hắn, nhưng hắn có được trí

nhớ hoàn chỉnh, còn với ta mà nói lại chính là trống rỗng, tất cả những

đoạn ngắn khi ta nhục ta đều là hắn, còn lại tất cả đều là người, người

muốn ta phải có cảm giác gì với hắn? Cho đến tận giờ khắc này, ta mới

biết được, ta cùng hắn lại có nhiều kỉ niệm như vậy, vượt quá cả tưởng

tượng của ta.



Người cho rằng hết thảy những chuyện kia ta không

quyến luyến một tí nào sao? Người cho rằng một người nam nhân dùng hết

mọi tâm tư để sủng ái ta, ta sẽ thờ ơ? Nhưng...... lý trí biết được là

hắn, trong lòng trong mắt nhìn thấy lại là người, ta ngay cả việc hắn

không phải là người đều không nhận ra. Hắn bắt chước giống như thế,

giống đến cơ hồ không có cái gì khác... ngay cả ta đều không phân biệt

được. Động lòng với hắn như vậy, vẫn là coi là người.....”



Mục Ấp Trần kinh ngạc.



Nhạn Hồi cũng không phải là vô tình, chỉ là...... Lược, đây là mua dây buộc mình.



Có thể trách ai? Ai cũng không sai, hoặc cũng có thể nói, ai cũng sai, mặc cho là ai cũng không thể có biện pháp không trách.



“Việc đã đến nước này, cần gì theo đuổi miệt mài ý nghĩa đã mất, hắn buông

ngươi, ngươi cũng buông tha chính mình, sau này, muốn ở lại hay rời đi

Mộ Dung trang đều tự ngươi quyết định, dù sao—nơi đó cùng huynh đệ ta

không quan hệ.” Hắn đem chìa khóa cùng ấn tín giao lại, xoay người đi

vào trong nội uyển.



Dòng họ có nhiều tài năng kinh thương, thiếu

Mộ Dung Thao, vẫn có Mộ Dung Lược chống đỡ. Mộ Dung Lược đi rồi, cũng

vẫn còn có người làm cho nó đứng sừng sững không điêu đổ, ai là đương

gia, ai ngồi chủ vị, thì có hề gì? Tuy là giang sơn đổi chủ, sinh hoạt

hàng ngày cũng vẫn như cũ không thay đổi, huống hồ một cái Mộ Dung trang nho nhỏ?



Thiên hạ này không bao giờ vì ai mà thay đổi, đạo lý

này, hắn đã sớm hiểu, hiện tại hắn chỉ thầm nghĩ bảo vệ người ở bên

cạnh, để ý người, bảo vệ hạnh phúc nho nhỏ của hắn.



Ít nhất, tại ngôi nhà bình thường này, cặp song sinh sẽ không phải là bị nguyền rủa, càng sẽ không bị chia rẽ cùng thương tổn.