Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 1 : Mạt thế đến rồi!
Ngày đăng: 20:07 20/04/20
“Bốp!” Nam Ca chỉ kịp cảm nhận một cơn gió lướt mạnh qua, cô tránh không kịp nên bị tát một cái, gò má trở nên nóng rực.
“Sao lại đánh người thế hả!” Một hộ sĩ kéo Nam Ca ra sau, đỏ mắt giằng co với đối phương.
“Đồ lang băm chúng mày!” Người đàn bà ăn mặc đơn sơ, mắt sưng đỏ, cả người nhuốm đầy vẻ tang thương và tức giận: “Bọn tao từ xa đến bệnh viện chúng mày để chữa bệnh, mà kết quả thì sao! Con của tao chết mất rồi! Nhất định là vì chúng mày không cố gắng cứu người, tao đánh chết lũ chúng mày!”
Người đàn bà còn đem theo vài người đến giúp đỡ, ai nấy đều vô cùng hung hăng, nghe xong lời của bà ta, bọn họ tiến tới.
Bác sĩ Nam Ca được hộ sĩ che chở sau lưng, nhưng tình cảnh đã bị mất khống chế.
Đây là đại sảnh của bệnh viện, là nơi người ra người vào, hôm nay lại có người nhà bệnh nhân ngang nhiên đánh bác sĩ, hiển nhiên ai cũng phải dừng chân xem thử.
Nam Ca không quan tâm đến vết thương trên mặt, cô khuyên can: “Mong người nhà bệnh nhân bình tĩnh lại! Trong quá trình giải phẫu vốn có rất nhiều chuyện không thể lường trước được, tim bệnh nhân trong quá trình làm phẩu thuật đã kiệt sức, chúng tôi đã cố gắng hết sức! Xin cô đừng khiến bệnh viện phải khó xử!”
Những người kia toàn hô hào muốn đánh chết mấy tên lang băm, cũng may là bảo vệ đến kịp, khống chế được bọn họ.
Lúc Nam Ca bị đưa vào phòng làm việc, gò má cô đã đau rát. Hộ sĩ đỏ mắt, vội vàng lấy một túi đá để chườm lên vết sưng.
“Chị Nam Ca, ca phẫu thuật này vốn không phải do chị mổ chính, sao chị phải gánh hết trách nhiệm chứ? Đúng là không biết nói lý lẽ mà!”
Gò má trắng nõn của Nam Ca đã sưng lên, nhiều năm nay, việc gặp sự cố trong quá trình chữa trị không ít, nhưng đây là lần đầu tiên cô chịu đòn, lại còn phải chịu thay người khác.
Nghe hộ sĩ nói vậy, cô cũng chỉ nhếch nhếch môi: “Thôi bỏ đi.”
Cô không muốn nói về chuyện này nữa, nhưng hộ sĩ lại nói tiếp: “Trước đây Thôi Lam Lam đoạt chức của chị còn chưa đủ, giờ lại đoạt luôn tay mổ chính của chị. Nếu chị Nam Ca mổ chính thì sao bệnh nhân lại chết được chứ!”
Nam Ca quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt, gió đêm gào thét thổi qua, nhìn như sắp có bão.
Ti vi đã thông báo mưa lớn kéo dài mấy ngày trước, tâm trạng cô có chút phiền não.
Đôi tay này đã cầm dao phẫu thuật nhiều năm, nhưng bây giờ lại để người khác dùng quan hệ đoạt mất.
Tự dưng lại bị tát một cái oan uổng, nói không tức thì là nói láo.
“Bộp”, Nam Ca hoảng sợ nhìn lên trời.
Trước khi mất đi ý thức, cô nghiêng đầu nhìn xung quanh, có rất nhiều người xuất hiện, hình như là mới bị người đàn ông kia cắn, họ đang dần dần bò ra ngoài. Hành vi kỳ lạ khác thường ấy chứng tỏ đã không thể gọi chúng là “con người” nưa!
“Đây là... tận thế sao... Ba à... con xin lỗi, con không thể về nhà để tìm ba...” Nam Ca biết mình sắp chết rồi... Số nàng không may, có lẽ sẽ bị biến thành Zombie.
Cô tự hỏi, vì sao cuộc sống yên tĩnh của mình lại bị phá vỡ như thế này?
Cô còn rất nhiều chuyện muốn làm, rất nhiều mục tiêu chưa thực hiện được, cô còn chưa gặp được... người thân lần cuối.
Mê mang nhắm mắt lại, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cô vẫn không muốn chết.
...
Bên trong ngục được xây dựng theo mô hình kiên cố nhất, nhưng qua đêm một đêm động đất, tất cả cũng bị hủy hoạt.
Mọi người thân không mang nổi mình, ai nấy vội vàng chạy bán mạng, cũng chẳng thèm quan tâm đến phạm nhân trong ngục.
Lệ Sâm mặc đồ tù nhân, cơ thể cao lớn như tỏa ra một nguồn năng lượng.
Anh bình tĩnh tháo còng tay ra, nhìn địa thế xung quanh một lần rồi chậm rãi bước đi trên mặt nước.
Đi ngang qua một góc phòng, trên màn hình hiển thị tin tức ngày hôm nay: “... Cả thành phố đêm hôm qua đã hứng chịu một trận động đất kinh hoàng, hiện tại vẫn chưa thống kê được số người tử vọng. Đồng thời, cả Trung Quốc đã hứng chịu những tai họa của thiên nhiên, những nơi khác trên thế giới cũng xuất hiện những địa chấn có quy mô lớn như bão biển, núi lửa phun trào... Sáng nay người dân phát hiện những sinh vật kỳ lạ phát cuồng, một số người dân may mắn còn sống trong nhà, đang chờ cứu viện...”
Tay Lệ Sâm nắm chặt lại, nhìn màn hình lớn một lúc lâu, cuối cùng anh lạnh lùng quay đầu.
Hôm nay điều quan trọng không phải bạn có còn trong sạch hay không, mà chính là bạn phải tồn tại được.
Cả thành phố hỗn loạn, việc xuất hiện sinh vật chưa xác định khiến anh cảnh giác, cúi đầu nhìn tình cảnh của bản thân, anh quyết định đến trụ sở tiếp tế.
Lúc đi ngang qua thi thể của cảnh ngục, Lệ Sâm nghe thấy giọng nói truyền tới từ bộ đàm: “Báo cáo! Xuất hiện Zombie! Xin cứu viện! Á...”